Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 286: Thần kỹ

Chương Trước Chương Tiếp

Kinh Cức Lĩnh, màn đêm bao phủ.

Một tòa đại trận đã có bộ dạng, dùng tùng, bách, cối, trúc, phong làm trận cước, dùng đào, hạnh, mai, quế làm trận nhãn.

Mộc Tiên Am trước kia hiện giờ là Chính Kinh Môn, bao phủ trong một mảng quang mạc.

Lý Ngư lại vốc nguồn suối thịnh nhất trong núi, đặt vào trong đó, chín dòng suối nước từ giữa chảy ra, tưới tắm sơn cốc, dùng nước dưỡng mộc.

Sau khi trận pháp được bày thành, trong lòng Lý Ngư vui mừng, đây là lần đầu tiên hắn bố trí thành Thanh Mộc Tụ Linh Trận, pháp trận ngoài Ngũ Hành Trận.

Tòa đại trận này, khi rảnh rỗi dùng để tụ tập linh khí cung cấp cho tu luyện, khi gặp phải nguy hiểm cũng có thể phòng ngự tự bảo vệ mình.

Chín Thụ yêu, cùng với một đám tiểu yêu, vui mừng vô hạn nhảy múa trong trận.

Lý Ngư cười nói:

- Vi sư lại truyền cho mấy người các ngươi bản sự, đây là bản lĩnh giữ nhà của Chính Kinh Môn chúng ta, sau khi học được sẽ có thể qua lại tự nhiên, không chịu ràng buộc.

Trong Mộc Tiên Am, tất cả Yêu loại đều ghé tới, bao gồm cả một số tiểu yêu. Đây đều là đồ tử đồ tôn của Lý Ngư, cũng là thành viên của Chính Kinh Môn ở Kinh Cức Lĩnh, Lý Ngư luôn đối xử bình đẳng.

- Là pháp thuật gì?

Hạnh Tiên Nhi khẩn trương hỏi.

Lý Ngư cười ha ha, nói:

- Người tu tiên, cái gì là quan trọng nhất?

- Cơ duyên?

Phất Vân hỏi.

Lý Ngư cười khẽ lắc đầu.

- Ta biết! Là tư chất!

Hạnh Tiên Nhi giơ tay nói.

Lý Ngư cười khẽ lắc đầu.

- Là sư phó, có một sư phó tốt là quan trọng nhất.

Đào Yêu Yêu cười dài nói, lặng lẽ vỗ mông vỗ.

Lý Ngư bĩu môi nói:

- Đều không đúng, đối với tu sĩ mà nói, quan trọng nhất chính là sống sót. Người sống sót mới có tư cách tiếp tục tu luyện, thi thể là không thể tu luyện. Cho nên đối với một tu sĩ mà nói, pháp thuật quan trọng nhất chính là pháp thuật giữ mạng.

Lý Ngư vươn tay ra bấm một cái, thân hình hắn chậm rãi biến mất, hoàn toàn ẩn nấp trong không khí.

- Các ngươi hiện tại vẫn có thể nhìn thấy ta chứ?

Chúng yêu đều lắc đầu.

- Đây chính là pháp thuật thứ nhất, ẩn nặc.

Thuật ẩn nấp là pháp thuật hệ mộc, cho nên những yêu trước mắt này có ưu thế thiên nhiên, có thể trực tiếp tu luyện.

Lý Ngư dẫn dắt bọn họ, khống chế linh khí trong kinh mạch, tu luyện thuật ẩn nấp.

Không ngờ, người thành công đầu tiên lại là Đào Yêu Yêu, thân thể đẫy đà của nàng ta chậm rãi biến mất, bao gồm cả quần áo.

Thì ra yêu loại hệ mộc, quần áo đều là cành lá biến thành, cũng là một bộ phận thân thể của bọn họ.

Sau khi nàng ta ẩn thân, vô cùng hưng phấn, chạy đến trước mặt Lý Ngư, ôm cánh tay hắn, cười duyên nói:

- Sư tôn, mau nhìn này, ta luyện thành rồi!

- Ừ, không tồi, công này của ngươi luyện rất ảo... Rất nhanh.

Lý Ngư thiếu chút nữa thì nói lời trong lòng, vội vàng ho một tiếng, nói:

- Đều thu lại công pháp đi, lát nữa trở về thì chậm rãi tu luyện. Tiếp theo ta sẽ dạy cho các ngươi thần kỹ thứ hai trong bản môn, phi hành!

Kỹ năng này là hệ thủy, phải dùng phù triện, Lý Ngư từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám, lấy ra một xấp giấy vàng.

Ngón tay hắn khẽ động, vẽ một tấm Phi Hành Phù, dạy bọn họ phương pháp sử dụng.

Cái này không cần sử dụng kinh mạch, học càng nhanh hơn, có điều thuật pháp này không có cao cấp, bay không nhanh, cũng không xa, khá là gân gà.

Lý Ngư chuẩn bị có thời gian sẽ cải tiến một chút, bởi vì đối với đệ tử không biết ngự không mà nói, phi hành vẫn rất quan trọng.

- Sư tôn, thứ ba là gì?

Có hai kỹ năng này, mọi người vô cùng chờ mong thủ đoán dưới đáy hòm thứ ba.

Lý Ngư cười thần bí, nói:

- Cái thứ ba không phải kỹ năng, mà là một loại thái độ.

- Thái độ?

Lý Ngư gật đầu nói:

- Đúng vậy. Đối với tu sĩ mà nói, đụng phải nguy hiểm, bình thường là gặp phải đối thủ. Khi đó chính là chiến đấu sinh tử, thủ đoạn gì cũng sử dụng được hết, mà trực tiếp nhất hữu hiệu nhất chính là lừa người...Chỗ ta có mười tám loại phương thuật triệu tập đồng môn tới trợ chiến, nào, để ta nhất nhất dạy cho các ngươi.

- Nhớ kỹ quy củ thứ nhất của bổn môn, chính là đồng môn gặp nạn, không thể ngồi nhìn mặc kệ. Nếu có người khoanh tay đứng nhìn đồng môn bị giết, vậy chính là phản đồ, phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn, vĩnh viễn không nhận lại?

Hắn vừa định rời khỏi, để các đệ tử tiếp tục tu luyện thuật ẩn nấp, Đào Yêu Yêu đã học xong đi lên, quấn lấy Lý Ngư hỏi:

- Sư tôn, người ta học xong rồi, còn có cái khác không?

Lý Ngư lườm nàng ta một cái, Đào Yêu Yêu có dáng người giống như đào chín, trổ mã ngọc mạo hoa nhan, tuyết phu phong cơ, trước ngực lồi lên, dưới thắt lưng vểnh ra một cái mông giống như đào mật, vô cùng chọc người.

Đồ đệ này suốt ngày thổ nạp ánh trăng, âm thường có thừa mà dương khí không đủ, ngươi xem ngươi đã sưng phù thành bộ dạng gì rồi, quá đáng thương.

Hắn ho khẽ một tiếng, vươn tay gõ ba cái lên đầu Đào Yêu Yêu, sau đó chắp tay sau lưng cất bước rời khỏi.

Đào Yêu Yêu cắn ngón tay, nghi hoặc nói:

- Kỳ quái, sư tôn là có ý gì?

...

Theo Lý Ngư một mực không xuất hiện, trong ngoài thành Trường An, việc lùng bắt hắn cũng dần dần trở nên nhạt dần.

Mã Chu bị văn võ quần thần Đại Đường chửi cho một trận, mỗi ngày đều phải dùng nước miếng để rửa mặt.

Nhất là Ngô Quốc Công Uất Trì Cung và đệ đệ của hắn Khai Quốc Công Úy Trì Tông, năm lần bảy lượt hắn gọi hắn tới, hỏi hắn rốt cuộc có phải chắc chắn là Lý Ngư sẽ đến Trường An không.

Sáng sớm hôm nay, hắn vừa mặc xong quan phục, sớm đến nha môn điểm mão, để tránh bị Ngô Quốc Công Uất Trì Cung nhìn thấy.

Trong lòng hắn thầm thở dài, mình vẫn quá trẻ tuổi, không ngờ tin lời nói của đạo sĩ tiểu tạp mao đó.

Trong lòng Mã Chu cũng trở nên dao động, có điều nhớ lại một chút, buổi tối ngày đó hắn thật sự rất hung dữ, có phải là một mực ẩn tàng không?

Đang nghĩ thì một đội nhân mã từ nha thự chạy ra.

Nhìn thấy Mã Chu, người cầm đầu ôm quyền nói:

- Mã thị lang, sớm thế?

- Sở giáo úy, trực đêm à?

- Đúng vậy, vừa thay quân, dẫn các huynh đệ trở về nghỉ ngơi.

Mã Chu cười cười gật đầu, nhìn thấy phía sau Sở Giang, có một người diện mạo có chút quái dị, mặt dơi tai chuột, mình trước kia chưa từng thấy. Người có bộ dạng khác biệt như vậy, nhìn một cái là tuyệt đối không thể quên được.

Hắn hỏi:

- Vị này là? Rất lạ mặt.

- À, đây là đô đầu Kinh Triệu Doãn chúng ta mới nhận, Thạch Thiên, còn không mau đến bái kiến Mã thị lang.

- Bái kiến Thị Lang đại nhân.

- Tiểu nhân Thạch Thiên, bái kiến Mã thị lang.

- Nghe khẩu âm của ngươi thì hình như là người Tống?

Mã Chu hỏi.

- Đại nhân nhĩ lực tốt thật, tiểu nhân là người Đại Tống Cao Đường Châu, chỉ vì diện mạo quái dị mà bị người cùng quê ghét bỏ, cho nên đi xa tha hương, tới Trường An tìm sinh kế.

- Nam nhi có tài, không nhìn tướng mạo, làm cho tốt vào.

Mã Chu tùy ý hàn huyên vài câu, tiếp tục tiến về phía trước.

Hắn mơ hồ nghe thấy, phía sau có Giáo úy đang ở đó nhỏ giọng oán giận,

- Chính là cái thùng cơm này hại chúng ta đến thảm, liên tục trực nửa tháng.

- Xuỵt, nhỏ giọng một chút.

Mã Chu thở dài, trong lòng lại Lý Ngư Lý Ngư bảy tám lần.

Thời Thiên quay đầu nhìn Mã Chu, hắn đến Biện Lương, lại mang về tin tức sư tôn đi tới Trường An.

Ngày khác tâm sự với hắn, sư tôn rốt cuộc có tới không.

Hắn được Sở Giang coi trọng, gia nhập Kinh Triệu Doãn, thuộc về thân phận tặc binh hoán đổi. Thời Thiên lăn lộn lâu trên giang hồ rồi, biết lừa người, nói dối tốt nhất chính là nửa thật nửa giả. Cho nên hắn bịa một số chuyện của mình, nói rõ ràng kinh lịch từ nhỏ, chỉ che giấu chuyện sau khi Lý Ngư xuất hiện.

Như vậy, bất kể là ai đề ra nghi vấn, hắn đều có thể há miệng đáp, mỗi lần đều là một đáp án, không lộ ra một chút dấu vết.

Nếu Biện Lương là nơi cởi mở nhất trong lục triều, như vậy thành Trường An có lẽ là một tòa thành trì bao dung nhất.

Ở đây, ngươi có thể nhìn thấy yêu hồ nhảy múa mời chào khách hàng trong tửu quán, thậm chí là man thú há miệng uống rượu, hồ cơ đi lại đầy đường. Chỉ cần ngươi tuân thủ luật pháp của Đại Đường, như vậy thân phận gì cũng có thể mưu sinh ở đây.

- Nghĩ gì thế, còn không mau đi đi?

Sở Giang nhìn thấy Thạch Thiên ngơ ngác nhìn ra sau, đá một cước vào mông hắn, cười quát.

Thời Thiên gãi gãi đầu, cười nói:

- Đi đây, đi đây.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)