Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 285: Tây bắc

Chương Trước Chương Tiếp

Tây bắc Tống Quốc, một hồi đại chiến đã đến thời khắc quyết thắng.

Không khí chiến tranh dầy đặc, trong không khí lộ ra một mùi máu tươi không thể tan.

Người Đảng Hạng luôn thiện chiến, bị tây quân Đại Tống bức đến mức sơn cùng thủy tận.

Trong phủ Hưng Khánh, Hoàng đế Tây Hạ Lý Càn Thuận ở Tây Hạ Nhất Phẩm Đường Nội, tế bái Bạch Thạch đại thần.

Khác với tín ngưỡng thống nhất Tát Mãn Giáo của dân tộc Bắc Mạc khác, Tây Hạ có thần của mình, bọn họ chỉ cung phụng thần của mình.

Chủ thần bọn họ sùng bái là thiên thần, tiếp theo là sơn thần, địa thần, hà bá, thụ thần, hỏa thần, tổng là hơn ba mươi loại thần.

Sùng bái đối với tự nhiên và thổ địa là truyền thống của bọn họ, loại Tín ngưỡng chi lực này, tự nhiên thúc sinh ra một số lớn thần chỉ.

Ngươi có thể nói hắn là sơn thần, nhưng trước khi hắn trở thành sơn thần, tín ngưỡng đối với hắn đã tồn tại rồi.

Dựa theo suy luận của Lý Ngư đối với Tín ngưỡng chi lực, đây nhất định là có người đánh cắp tín ngưỡng của tiên dân, cho nên thành thần.

Sau khi thành thần, tín ngưỡng biến thành bắn tên có đích, càng bắt đầu truyền bá rộng rãi hơn, địa vị của những thần này cũng củng cố hơn.

Mới đầu có người giả mạo là thần, lúc ban đầu tín ngưỡng bị bọn họ thu thập lợi dụng, thành tựu linh lực của bọn họ. Sau đó bọn họ lợi dụng những linh lực này, bắt đầu tuyên dương thần tích của mình, phát triển tín đồ, đạt được nhiều tín ngưỡng hơn.

Thế là, bất luận từ một mặt nào mà nói, giả thần trộm tín ngưỡng vĩnh viễn trở thành chân thần.

Hiện giờ, người Đảng Hạng Tây Hạ, bắt đầu khẩn cầu thần lực che chở.

Trên Tế đàn to lớn, có tám cây cột, tượng trưng cho tám bộ của Đảng Hạng. Bên trên đều quấn lụa đỏ, cạnh mỗi một cây cột có sáu hán tử tinh tráng của các bộ Đảng Hạng, đứng chung quanh cột đá.

Thuận theo tế đài kéo dài xuống, là từng cầu thang vừa dốc lại dài, có tám quý tộc Đảng Hạng, nâng một con trâu đi lên cầu thang, đầu trâu bị chặt đứt từ cổ.

Máu thuận theo giá, nhỏ xuống thềm đá, thềm đá màu đỏ sậm trải qua nhiều năm hiến tế, màu máu đã sớm thấm vào hòn đá màu trắng.

Lý Càn Thuận phủ phục quỳ gối, thân thể dí sát vào mặt đất, sau đó quỳ gối bò lên, cứ như vậy lặp lại chín lần.

- Chư thần phù hộ con cháu của Bạch Thạch đại thần chúng ta, phù hộ chúng ta đánh bại người Tống, chiếm lấy thổ địa của bọn họ, giết chóc nam nhân của bọn họ, chiếm lấy nữ nhân của bọn họ, nô dịch con cái của bọn họ.

Chung quanh tế đài, bên cạnh mỗi cây cột, sáu hán tử Đảng Hạng khiêng một cái kèn to.

Đây là từ sừng trâu lớn bọn họ liệp sát ở tây bắc làm thành, cứ cách mười năm, người Đảng Hạng đều sẽ lựa chọn người trẻ tuổi biết đánh nhất, đến Hoành Sơn săn trâu. Chỉ là hiện giờ, toàn bộ Hoành Sơn đều bị quân Tống đánh hạ.

Kèn thổi ra tiếng thê lương, toàn bộ phủ Hưng Khánh đều có thể nghe thấy, tất cả người Đảng Hạng sau khi nghe thấy tiếng kèn này, giống như bị kêu gọi ra dục vọng liệp sát trong huyết mạch.

Bọn họ xắn tay áo, hai mắt đỏ rực, ngửa mặt lên trời thét dài.

Đông nam Hoành Sơn, bay qua đỉnh núi, từng lá cờ đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Cột cờ cao ba trượng, giống như sắp đâm phá bầu trời.

Trên cờ xí màu đen viết một chữ to rồng bay phượng múa: Tần.

Tây quân đến từ Tần Phượng, cho nên đây là lá cờ của tây quân, cũng chính là một nhánh quân đội thiện chiến nhất của Đại Tống.

Dưới hoàng hôn, cờ xí to lớn phần phật bay múa trong gió, mặt cờ màu đen và chữ to màu đỏ trên cờ hoà lẫn, trong im lặng lộ ra túc sát và uy nghiêm khiến người ta e sợ.

Một đại trướng ở giữa chính là doanh trướng chủ soái, trải qua sự cọ rửa của bão cát nhiều năm, lều trại từ da trâu chế thành đã lộ ra vẻ cũ nát.

Trong trướng, một viên lão tướng ngồi ở thượng thủ, chính là Lão Xung Kinh Lược tướng công, Long Thần Vệ Tứ Sương Đô Chỉ Huy Sứ - Xung Sư Đạo.

- Đánh lâu như vậy, chết nhiều người như vậy, cuối cùng cũng sắp có kết quả, tiêu diệt Hạ tặc, đánh một trận ở đây!

Trong doanh trướng, sĩ khí dâng cao, ai nấy đều phấn chấn.

- Diêu Cổ dẫn tả quân, Hi Yến dẫn hữu quân, ta tự dẫn trung quân, nghỉ ngơi hồi phục ở Hoành Sơn, chỉ đợi xuân ấm băng tan, khí hậu chuyển ấm, sẽ binh phát phủ Hưng Khánh, quyết chiến với giặc. Cần phải tranh thủ trong một tháng, dọn sạch cứ điểm chung quanh phủ Hưng Khánh, bao vây phủ Hưng Khánh.

Chúng tướng đứng dậy, ôm quyền cáo lui, Xung Sư Đạo vươn tay ra nói:

- Vương Tiến, ở lại một chút.

Trong đám người, có một thiên tướng ngừng bước,

- Chủ tướng có gì phân phó?

- Phủ Hưng Khánh, dễ thủ khó công, nhất là Tây Hạ Nhất Phẩm Đường Nội, có không ít cao thủ, rất biết sử yêu pháp. Ta có ý thành lập một đạo nhân mã, chuyên môn đối phó những cao thủ này, trong doanh có ngươi là võ nghệ cao cường, cho nên do ngươi dẫn dắt, không biết ý của ngươi thế nào?

Vương Tiến không lập tức nhận lời, hắn trầm ngâm nói:

- Chủ tướng tín nhiệm như vậy, không phải Vương Tiến ta có thể báo đáp, có điều Nhất Phẩm Đường Nội đều là cao thủ hàng đầu Tây Hạ. Thứ cho ta nói thẳng, nhân mã trong quân tuy nhiều, võ tướng cũng có không ít người dũng mãnh, nhưng nói tới bản sự pháp thuật ám sát, vẫn có khiếm khuyết.

Xung Sư Đạo thấy hắn không lập tức kích động tạ ơn, cũng không chối từ, trong lòng rất hài lòng.

Điều này chứng tỏ hắn là suy nghĩ nghiêm túc, đồng thời ở trong thời gian rất ngắn phát hiện ra vấn đề.

Người như vậy, mới đáng phó thác.

Xung Sư Đạo cười nói:

- Ngươi có biện pháp gì không?

Vương Tiến trầm tư một lát, nói:

- Chủ tướng, tiểu đồ Sử Tiến của ta là người của Biện Lương Chính Kinh Môn. Trong môn của bọn họ có một số kỳ nhân dị sĩ, không bằng để hắn trở về, dẫn cao thủ đến trợ chiến.

- Chính Kinh Môn? Tông môn của Chính Kinh Đạo Nhân Lý Ngư?

Xung Sư Đạo cũng từng nghe qua đại danh của Lý Ngư, thực sự khiến hắn danh dương tứ hải, kỳ thật là cái chết của Khuy Cơ.

Nhất là khi Đường Quốc sai sứ đến Biện Lương, chỉ tên nói họ muốn Lý Ngư, tất cả mọi người mới coi chuyện giết Khuy Cơ là hắn làm.

- Đúng vậy.

- Nếu có thể đưa đến cao thủ của Chính Kinh Môn, ta sẽ ghi cho ngươi một công lớn!

Sắc mặt Vương Tiến vẫn ngưng trọng, chuyện này quan hệ trọng đại, trọng trách trên người mình không nhẹ.

Hắn xoay người cáo từ, đi tới cửa, đột nhiên quay đầu,

- Mạt tướng còn có một người bạn tốt, ngày xưa cùng ta ở Biện Lương, dạy võ cho tám mươi vạn cấm quân. người này bị Cao Cầu hãm hại, hiện giờ bị xăm chữ đầy tới Thương Châu, nếu chủ tướng có thể giúp hắn thoát tội, cũng là một bang thủ.

- Dễ thôi, Thương Châu cách đây không xa, phái người đi đón là được, nếu Cao Cầu không hài lòng, bảo hắn đến tây bắc tìm ta. Người này tên là gì?

- Lâm Xung.

- Người đâu, tới Thương Châu đón Lâm Xung tới đây. Nếu có người ngăn cản, cho phép các ngươi tự động xử trí.

Lúc này Vương Tiến mới xoay người, rời khỏi đại trướng, Sử Tiến ngoài trướng không đi, thấy hắn đi ra thì sắc mặt mừng rỡ, tiến lên nói:

- Sư phụ, Lão Xung giữ ngươi lại, chính là nhìn ra võ nghệ của ngươi, muốn đề bạt ngươi làm phó soái à?

- Chớ có nói bậy.

Vương Tiến nhìn đồ đệ, thở dài nói:

- Chủ tướng an bài cho ta trọng trách.

- Ồ?

Sử Tiến cảm thấy hứng thú,

- Với tài cán của sư phụ, làm phó soái cũng dư sức, Lão Xung tướng công có gì phân phó?

- Ngươi tới Biện Lương một chuyến, gọi bằng hữu giang hồ của ngươi tới trợ chiến, càng nhiều càng tốt. Chủ tướng dặn ta thành lập một đạo nhân mã, đối kháng với Tây Hạ Nhất Phẩm Đường. Nhất Phẩm Đường không tầm thường, chúng ta không thể khinh thường.

Sử Tiến mừng rỡ,

- Chắc sư phụ biết, chỗ ta chỉ có huynh đệ bình thường, nhưng tất cả đều là người cắn đinh ăn sắt, mổ gan nhỏ mật, cả ngày ma quyền sát chưởng, rảnh rỗi không thôi, nhàn tới sắp điên rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)