Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 284: Nữa nữa

Chương Trước Chương Tiếp

Trong Kinh Cức Lĩnh, Lý Ngư đã truyền đạo được nửa tháng, lúc này chín đồ đệ của hắn khí thế nội liễm, cử chỉ hữu độ.

Không còn là đám Thụ yêu bắt nam nhân để thành thân lúc trước nữa.

Lễ nghĩa liêm sỉ của con người cũng không phải là sinh ra đã có, cần trưởng bối dạy bảo làm mẫu, thư tịch giáo hóa.

Cho nên Lý Ngư không khinh thường chín đồ đệ này, chỉ tận lực truyền thụ một số đạo lý cho bọn họ, một số đạo lý mà mình cảm thấy chính xác.

Hôm nay đoàn người đi vào sâu trong hoa sơn trà, ngón tay Lý Ngư khẽ động, lập tức dựng lên một tòa đài cao.

Hắn ngồi trên đài, chín đồ đệ xếp hàng theo thứ tự, ở dưới nghe giảng.

Lý Ngư nói:

- Mấy ngày nay, một mực giảng đạo, hôm nay ta sẽ dạy các ngươi một số pháp thuật.

Cửu yêu đều vui mừng, bọn họ chỉ là đơn giản có thể hóa hình, phương diện pháp thuật cơ hồ là không biết gì cả.

- Các ngươi muốn học gì?

Phất Vân đứng dậy, vừa định nói chuyện, bị Đào Yêu Yêu kéo ngồi xuống.

Bản thân nàng ta lại lắc mông đứng dậy, cười nói:

- Sư tôn, người ta muốn học trú nhan hữu thuật.

Mỹ phụ này đầy đặn thành thục, làm nũng với mình, thật sự có chút không chống đỡ được.

Lý Ngư vừa định trêu đùa hai câu cho đã miệng, đột nhiên nhớ tới, mình làm thầy người ta, mà mỹ phụ này lại là đồ nhi của mình.

Hắn ho khẽ một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Lớn nhỏ có trật tự, Phất Vân sư huynh của ngươi đứng dậy trước, Yêu Yêu ngươi không được lỗ mãng vô lễ, ngồi xuống!

Đào Yêu Yêu bĩu môi, vẻ mặt u oán, Phất Vân cười nói:

- Không sao, ở trước mặt sư tôn, chúng ta đều là đồ nhi, nên nhường nhau, để Yêu Yêu sư muội hỏi trước.

Lý Ngư nói:

- Trú nhan, chính là pháp thuật kèm theo, chỉ cần tăng trưởng đạo hạnh là có thể, không cần chú trọng tu tập.

Phất Vân nói:

- Sư tôn, chúng ta trước nay hâm mộ thi thư Trung Nguyên, khổ nỗi đường Thục bế tắc, Kinh Cức Lĩnh lại khó đi. Không biết có thể được truyền thụ phương pháp ngự không, để chúng ta có thể ra ngoài kiến thức một chút phong cảnh Trung Nguyên không.

Thập Bát, Cô Trực, Lăng Không, Phất Vân đều vỗ tay khen phải, hiển nhiên là chí thú hợp nhau.

- Thuật ngự không, cũng là tu vi đến th nước chảy thành sông.

Lý Ngư thầm gật đầu, bọn họ thích hợp tu luyện hạo nhiên chi khí hơn, hắn nhớ rõ khi ở Hồng lư tự nhìn thấy Mã Chu, quanh người hắn có một tầng hạo nhiên chi khí.

Lý Ngư lật tung một lần trong Phong Nguyệt Bảo Giám, không nhìn thấy công pháp về phương diện này.

Hắn thầm lắc đầu, trong lòng nghĩ, đến Ích Châu hỏi Khương Duy một chút.

Tây Thục có nhiều đại nho, văn sĩ như vậy, kiểu gì cũng có một số công pháp, mình có thể trao đổi đồng giá.

Lý Ngư mở mắt ra, nhìn chín đồ đệ, tuy bọn họ có đạo hạnh ngàn năm, nhưng tâm trí lại giống như hài tử.

Có dục vọng đơn giản, phương thức biểu đạt đơn giản, tam quan đơn giản.

Trong lòng Lý Ngư khẽ động, chính bởi vì tâm trí bọn họ đơn giản, để bọn họ cùng mình tham ngộ chú giải trận pháp của Gia Cát Lượng, có lẽ sẽ có hiệu quả thần kỳ.

Bởi vì trận pháp của Gia Cát, khi tham ngộ, chỉ sợ nghĩ quá nhiều.

- Ta ở Kinh Cức Lĩnh, sợ rằng không được bao lâu nữa.

Lý Ngư nói xong, mấy đồ đệ cực kỳ hoảng sợ, mặt lộ vẻ khổ sở.

Chỉ có Hạnh Tiên Nhi mỉm cười,

- Sư tôn ra ngoài, các đồ nhi tất nhiên phụng dưỡng bên cạnh.

Lý Ngư nói:

- Kinh Cức Lĩnh, là thích hợp cho các ngươi tu hành nhất, ta chỉ sợ mình đi rồi, nếu có cường giả tới đây, các ngươi không chống đỡ được, bị người ta làm hại.

Thập Bát cười nói:

- Sư tôn không cần lo lắng, chúng ta trước nay không có lòng hại người, cũng không kết thù kết oán với ai, sao lại có người đến hại chúng ta.

Lý Ngư xua tay nói:

- Lòng người hiểm ác, các ngươi làm sao mà hiểu hết được.

- Sư tôn giáo huấn rất phải.

Thập Bát cúi đầu vái.

Lý Ngư nói:

- Để bảo vệ Kinh Cức Lĩnh, ta chuẩn bị bày ra một đại trận ở đây, lại truyền cho các ngươi phương pháp giữ trận. Nếu có người đến xâm phạm, các ngươi cũng có sức tự bảo vệ mình.

Lại thêm tam bảo của Chính Kinh Môn, ẩn nấp, phi thiên, Khinh Thân Phù, thần khí chạy thoát thân quấn thân, cho dù có nhân vật lợi hại đến, bọn họ cũng không đến nỗi không có năng lực chạy thoát thân.

Lý Ngư nhìn Cửu yêu, nghiêm mặt nói:

- Đạo tu luyện, kiêng kị nhất chính là chần chừ, không có sự cho phép của ta, không ai được rời khỏi Kinh Cức Lĩnh.

...

Biện Lương, đông đi xuân đến.

Thời tiết lại ấm lên, nhưng các đệ tử trong môn lại mặt co mày cáu, không còn không khí khoái hoạt ngày xưa.

Tất cả chỉ vì một chuyện, chính là Chưởng giáo không còn, hơn nữa bên ngoài có tin đồn, nói là tu sĩ của toàn bộ lục triều đều đang đuổi bắt Chưởng giáo.

Tuy gần đây vẫn chưa truyền đến tin tức Chưởng giáo bị người ta bắt, nhưng luôn khiến người ta thấp tha thấp thỏm.

Có một người là ngoại lệ, chính là Thủ Hành hòa thượng, hắn vẫn ăn ngon ngủ ngon.

Ánh chiều tà chiếu vào rừng rậm ở hậu sơn, Thủ Hành hòa thượng chắp tay trước ngực, đả tọa trong tịch dương.

Ánh sáng xuyên qua cành cây chiếu vào, bao phủ cả người hắn, tựa như trên người hắn có phật quang.

Khó miệng hắn nở một nụ cười.

- Thì ra pháp thân của Kim Thiền Thích Ca đã gom đủ, Lý Ngư mang tới một khối cuối cùng trong Đại Tướng Quốc Tự. Thích Ca đã sống lại, tuyệt đối sẽ không trường kỳ yên lặng, chỉ là đang khôi phục pháp lực mà thôi.

Thủ Hành đứng dậy, ánh mắt nhìn tịch dương, hai mắt lấp lánh kim quang.

Kim Thiền ngã phật, ngày pháp lực khôi phục, chính là lúc chúng ta đoàn tụ. Tới lúc quét sạch giả phật hư vọng, tín ngưỡng lừa gạt được rồi.

Chờ mong quá, Kim Thiền Thích Ca, ta nguyện theo phật ta lại giết thêm một hồi!

- Đại hòa thượng, ngươi hình như là đang phát sáng.

Thủ Hành cúi đầu nhìn một cái, Đường Tái Nhi trong lòng ôm một bầu rượu, cười dài nói.

- Ngươi đến tìm ta uống rượu à?

- Đây là sư phó cho ta, nàng ta phải về Đông Ngô, hình như là mẹ của nàng ta bị bệnh.

Đường Tái Nhi nhìn bầu rượu, phát sầu nói:

- Sư phó nói, người không uống rượu thì không thể kết giao. Bởi vì bọn họ ngay cả rượu cũng không uống, không thể là người tốt.

- Vậy ngươi có thích không?

Đường Tái Nhi cười nói:

- Thích, nhưng bầu rượu này cay quá, ta uống không nổi.

Thủ Hành cười nói:

- Thì ra là tìm bang thủ. Cũng được, bần tăng cùng ngươi say mới thôi.

Đường Tái Nhi lộ ra biểu cảm như ngươi mong muốn, hai người ngồi dưới gốc cây, mở nắp bình rượu.

Một mùi thơm xộc vào mũi, Thủ Hành hòa thượng vươn tay ra vẫy một cái, trong không trung xuất hiện hai cái chén,

Đường Tái Nhi chu miếng, nói,

- Đại hòa thượng, ngươi là làm ảo thuật à?

Thủ Hành đưa cho nàng ta một chén, cũng tự rót cho mình một chén, sau khi ngửa đầu uống cạn, nói:

- Kỳ thật ta không phải tên là Thủ Hành.

- Chúng ta đều biết rồi. Khi Chưởng giáo ở nhà từng nói, 'Hòa thượng này không có một câu nào là nói thật, pháp danh hơn phân nửa cũng là giả', vậy pháp danh thật sự của ngươi gọi là gì?

Đại hòa thượng đứng dậy, chắp tay sau lưng, ngửa đầu nói:

- Ta chính là Đào Hư Tử, pháp danh Đạo Diễn.

- Đạo Diễn là ai?

- Một hòa thượng rất lợi hại, cũng chính là ta.

Ngón tay Đường Tái Nhi quệt qua mặt, nói:

- Đại hòa thượng không biết xấu hổ, tự biên tự diễn.

Đạo Diễn cười ha ha, quay đầu nói:

- Ngươi cảm thấy bách tính Đại Minh sông khổ à?

Đường Tái Nhi gật đầu, tuy không biết vì sao đại hòa thượng đột nhiên lại hỏi cái này.

- Vậy ngươi có muốn giúp bọn họ không?

- Muốn.

- Đi theo ta, ta dẫn ngươi về Đại Minh, chúng ta lại tạo một thịnh thế.

Đường Tái Nhi ngơ ngẩn nói:

- Đại hòa thượng, vì sao là lại?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)