Ẩn cư ở sơn cốc, ngắm hết cảnh xuân.
Lý Ngư ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm dậy, thần thanh khí sảng.
Kinh Cức Lĩnh đầu mùa xuân, bao phủ trong sương sớm mỏng manh, giống như phủ lên một tầng sa mỏng.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua sương mù, bị giọt sương chiết xạ, lấp lánh ánh sáng trong suốt.
Lý Ngư chắp tay sau lưng, đứng ở trong sân, xung quanh là chín đồ đệ.
- Ngũ hành chi mộc phân âm dương, Giáp Mộc là dương, Ất Mộc là âm. Cho nên Cửu yêu các ngươi, năm hùng bốn thư, đều có khác biệt.
Đào Yêu Yêu hỏi:
- Sư tôn, âm dương chính là nam nữ à.
Lý Ngư cười lắc đầu,
- Âm dương không chỉ là khác biệt nam nữ, dương khí là nhật thịnh, có thể là nữ cũng có thể là nam, nếu âm khí đậm, nam hóa thành nữ, âm dương đảo ngược, chẳng phải là trái với trời à?
Cối thụ tinh Lăng Vân hỏi.
- Âm dương tồn tại ở thân người, giống như trong Kinh Cức Lĩnh này, có một đóa hoa trắng, nó tự thấy màu đỏ không rực rỡ, cả ngày muốn thay đổi, rồi sẽ có một ngày thông qua sự tu luyện của bản thân, cánh hoa từ trắng chuyển hồng, ở Kinh Cức Lĩnh là thương xót gì, có tổn hại gì? Trừ khi một ngày kia, có cao nhân tuyệt đỉnh khuấy động thiên địa ngũ hành, đảo loạn âm dương tứ tượng, mới tổn hại tới thiên hòa, thiên địa khó dung.
- Mộc viết phải trái, co được dãn được, khi sinh trưởng, nhô cao, tưới tắm, đây chính là thuận theo thiên địa, là mộc chi đạo trong thiên địa. Nếu có thể làm được những cái này, chính là đi trên con đường chính xác. Làm ngược lại, chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, cho dù nỗ lực tu luyện tới mấy, cũng chỉ có thể đi ngược đường, vĩnh viễn không sờ được đại đạo chi môn.
Mấy đồ đệ này, thấy khi Lý Ngư truyền đạo, vô cùng kiên nhẫn bình thản, lá gan cũng dần dần lớn lên, không ngừng hỏi.
Tuy bọn họ từ cây non đi tới bây giờ, phần lớn đã trải qua ngàn năm, nhưng tỉnh tỉnh mê mê, không có trí tuệ vô cùng.
Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, trước giờ đều không có được giải đáp, lúc này hỏi hết ra, Lý Ngư giải đáp nhất nhất.
Trong đó phần lớn là vấn đề dễ hiểu, Lý Ngư cũng không để ý.
Trong nháy mắt, mặt trời lặn trăng lên, yêu tinh ở đây đều đắm chìm trong đó, hồn nhiên vong ngã.
Lý Ngư vừa hay thừa cơ chỉ điểm bọn họ, nuốt nhả nguyệt hoa, tiếp thu linh khí.
Đạo thổ nạp, một thông là trăm thông, tiểu yêu bình thường, không ai chỉ điểm, toàn là dựa vào chính mình mầy mò.
May mà hệ mộc có thọ nguyên trời sinh là rất dài, có cơ hội tìm được bí quyết, tuy không cao thâm cho lắm, nhưng ít nhiều vẫn có thể sử dụng.
Sau khi Lý Ngư chỉ điểm, chúng yêu như thể hồ quán đính, bỗng hiểu ra, vui mừng dị thường.
Bọn họ quay chung quanh Lý Ngư, cả người tỏa ra mộc linh, hoan hô nhảy nhót, thậm chí mua may vong tình.
Lý Ngư cười cười xua tay, bảo bọn họ im lặng thổ nạp nguyệt hoa, mình thì lại tiểu lâu, nằm xuống ngủ.
...
Trường An.
Các lộ nhân mã bí mật tìm kiếm, cơ hồ lật tung cả Trường An, vẫn không phát hiện ra chút manh mối nào.
Mà người khác cũng đều tới, càng ấn chứng tình báo của bọn họ là chuẩn xác, cho nên cơ hồ không ai hoài nghi Lý Ngư đang ở ngay Trường An.
Chậm rãi, người không có thù với Lý Ngư cũng gia nhập trong đó.
Bởi vì bọn họ biết được, trên người Lý Ngư không ngờ có Ngũ Hành Lệnh.
Theo người càng lúc càng nhiều, lời đồn về Lý Ngư, cũng bắt đầu bay đầy trời.
Mọi người đều biết, thì ra lại có người, tu thành Thái Bình Thanh Lĩnh Thư.
Rất nhiều người thân mang bệnh nặng, hoặc là trưởng bối trong tộc năm xưa tranh đấu với người ta mà bị trọng thương, đều bắt đầu chạy tới Trường An, gia nhập đội ngũ tìm kiếm.
Trường An vốn đã là rất phồn hoa trong lục triều, lập tức trở nên càng náo nhiệt hơn.
Thiên Sách Phủ phái ra nhân mã, ẩn ở phố phường, để phòng có cừu gia ngày xưa gặp nhau, không thể bỏ qua, đánh giết ngay trong thành.
Trường An Kinh Triệu Doãn dán bố cáo, phàm là người gây chuyện gần đây ở Trường An, đều xử phạt nặng.
Đêm dài, có một người lén lút đi trên đường Trường An.
Trước mặt hắn là một con phố vô cùng rộng lớn, nam bắc rộng chừng hai mươi trượng, còn hơn cả đường cao tốc mười sáu đường xe chạy đời sau. Đây là Trường An, đông tây dài mười ngàn mét, nam bắc dài chín ngàn thước. Tường thành cao sáu thước, toàn là đắp tường đất vàng, không cần thành gạch. Mỗi một mặt tường thành có ba cửa thành, đặc biệt là Minh Đức Môn ở thành nam là to lớn đồ sộ nhất.
Hai bên phố dài là lý phường chỉnh tề, mỗi một tòa lý phường đều có tường vuông cao lớn, giống như từng tòa thành vững nghiêm chỉnh.
Tiếng trống tịnh phố đã vang lên, Kinh Triệu Phủ Doãn tự mình dẫn thuộc hạ đi qua đường cái, tuần tra Trường An. Các phường chính đều dẫn theo mấy phường tốt chuẩn bị đóng tất cả cửa phường.
Trăm ngàn nhà giống như bàn cờ vây, mười hai phố như trồng luống rau.
Phường chế đặc hữu của Trường An khiến nó giống như bàn cờ, từng phường được quy hoạch cực có quy luật.
Một người áo đen dáng người gầy yếu, ánh mắt kiên nghị, nhìn thành Trường An bao la hùng vĩ, cau mày.
- Sư tôn rốt cuộc đi đâu rồi.
Hắn nhìn quanh Trường An, giống như một u linh trốn trong đêm đen của thành Trường An.
Người áo đen không phải ai khác, chính là đại đệ tử của Lý Ngư, Cổ Thượng Tao Thời Thiên.
Hắn tu luyện đến bình cảnh, từ biệt Lý Ngư, xuống núi du lịch thiên hạ.
Nghe thấy cả thiên hạ đều đang tìm kiếm tin tức của Lý Ngư, sốt ruột cứu thầy, một mình tới Trường An.
Các cửa phường "Ầm ầm" đóng lại, lý phường trước mặt tựa như một tòa thành thị thu nhỏ, đường cái hình chữ thập đan xen trong đó, hai bên ngã tư đường cổ thụ dày đặc, đặt từng trạch viện.
Một đường nhìn lại, trừ khách sạn cửa hàng, trong phường thậm chí còn thấy đạo quán và chùa miếu.
Khi Thời Thiên đang do dự, đột nhiên sau lưng lạnh toát, khiến hắn rùng mình cả kinh.
Có người mò tới phía sau hắn, vỗ vai hắn một cái, nhưng Thời Thiên lại không phát giác.
Hắn đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một người khoanh tay nhìn hắn, cười dài nói:
- Nhìn lén gì thế?
Thời Thiên cười nói:
- Tùy tiện nhìn thôi.
Hắn nhìn người này, mặc thiết giáp màu đen, bên hông đeo một thanh lợi kiếm.
- Đến đây, bắt được một tên trộm, nhốt vào trong lao.
Sau lưng hắn, xuất hiện mấy soa nhân, tay cầm xích sắt xiềng chân, tiến lên muốn bắt Thời Thiên.
Thời Thiên xê dịch, thân hình giống như cá chạch trong nước, mấy soa nhân có thế nào cũng không bắt được hắn.
Tướng quân giáp đen cười ha ha,
- Có chút ý tứ.
Hắn tự mình xuất thủ, Thời Thiên chỉ cảm thấy một trận uy áp giống như núi cao đè xuống hắn.
Trong lòng hắn khẩn trương, từ trong lòng lấy ra một tấm phù, lẩm bẩm, ngón tay khẽ động, che giấu thân ảnh.
Trên mặt đất chỉ còn lại quần áo đen, Thời Thiên nín thở, chậm rãi hoạt động, sau khi bái sư Lý Ngư, thân pháp của hắn hơn hẳn trước kia. Nhất là trúc cơ đã thành, đã sớm bước vào hàng ngũ tu sĩ, lại đạp tuyết vô ngân, thân nhẹ như yến.
- Khí tức biến mất? Kim thiền thoát xác?
Tướng quân giáp đen cảm thấy lạ lùng,
- Tiểu tặc này, có chút thú vị.
Hắn vươn tay ra vung lên, trong tay trường kiếm bay múa, vạch ra kiếm ý sắc bén trong không trung, kiếm ảnh tạo thành một tấm lưới, bao phủ xuống.
Thời Thiên vội vàng chạy nhanh tránh né, thân hình hắn khẽ động, khí tức bại lộ, dây dài trong tay tướng quân giáp đen giống như du long bay ra, lướt qua cự ly gần mười trượng, bắt lấy Thời Thiên đang chạy như điên, trói thân trên cùng hai vai của hắn lại, sau đó xoay tay thu lại, kéo hắn về.
Dây dài càng thu càng chặt, xiết cho Thời Thiên tay chân đều không thể động đậy, giống như một con ngựa hoang bị chùm túi.
Thời Thiên vội vàng thu lại thuật ẩn nấp, hét lớn:
- Trộm đồ thôi mà, tội không đáng chết.
Hắn cười cười nhìn về phía tướng quân, ôm quyền nói:
- Vị quan gia này, tiểu nhân phục rồi, nguyện ý đền tội.
Tướng quân giáp đen khoanh tay, cười dài nhìn Thời Thiên, trong mắt có ý tiếc tài. Hắn lăn lộn trên giang hồ, đến cùng cũng chỉ là hại dân hại nước, nếu vào Kinh Triệu Doãn, làm một bộ khoái, bằng vào bản sự ẩn thân, chạy nhanh của hắn, không phải chính là một hạt giống tốt sao?
- Tiểu tặc này có chút thú vị, bắt về để ta tự mình thẩm vấn.