Những thụ tinh này, tuy đã sống ngàn năm, nhưng bản sự của bọn họ thực sự quá thấp kém.
Lý Ngư hơi phóng ra một chút linh lực, khiến cho bọn họ không sinh ra được lòng phản kháng, ngoan ngoãn thần phục.
Yêu tinh hệ mộc, chính là như vậy, bọn họ trời sinh không thể hoạt động, muốn hóa hình, khó hơn so với linh thú đâu chỉ ngàn lần.
Trừ khi là loại giống như Tần Khả Khanh, sinh ra ở phong thuỷ bảo địa, bản thân lại là thiên địa dị chủng. Chung linh dục tú, hội tụ ở một thân, mới có thể cấp tốc hóa hình, mở ra linh trí, tu luyện cũng nhanh.
Hơn nữa vận khí của Tần Khả Khanh đúng là quá tốt, nàng ta gặp Lý Ngư tinh thông Thanh Mộc Quyết, còn có thánh vật thuật phòng trung Phong Nguyệt Bảo Giám này, khiến nàng ta cơ hồ là nằm trên độ cao mà yêu tinh hệ mộc bình thường khó có thể đạt tới.
Lý Ngư ngồi trên ghế, nói:
- Bổn tọa chính là Chưởng giáo Chính Kinh Môn, tình cờ đi qua nơi này, đã gặp nhau cũng là một hồi duyên phận. Tuy linh trí của mấy người các ngươi đã mở, thậm chí còn có thể xuất khẩu thành thơ, nhưng bản sự thấp kém, khi nào mới có thể tu thành đại đạo?
Sau khi nói xong, Lý Ngư chỉ lên trời, cỏ cây trong Kinh Cức Lĩnh cuồng hóa, vô số dây leo bay đầy trời, Mộc linh chi lực giống như vòng xoáy hội tụ lại, hình thành một ảo ảnh to lớn trên bầu trời.
Chung quanh ảo ảnh, vô số phân thân của Lý Ngư như mưa hè bàn.
Sau khi mỗi một phân thân rơi xuống đất, đều là Lý Ngư mới, giống hệt nhau, khó có thể phân biệt.
Tất cả tiểu yêu hệ mộc ở đây đều lộ ra thần sắc mê say, tham lam hấp thu Mộc linh chi lực này.
Lý Ngư thu hồi công pháp, dị tượng tan hết, trong thiên địa khôi phục bình tĩnh. Phân thân của hắn, chậm rãi biến mất, ở bình địa cuốn lên một trận gió xoáy lá cây, thì ra phân thân đều là lá cây biến thành.
Chúng yêu ngơ ngác nhìn nhau, ở rừng bụi gai này, không biết có bao nhiêu lá cây, nếu mỗi một lá đều có thể hóa thành phân thân, đó chính là mấy trăm vạn cái.
Thập Bát Công vái:
- Hạnh tiếp đài nhan chúng ta xin cầu đại giáo, mong thượng tiên chỉ giáo một hai.
Tất cả yêu quái, quá trình tu luyện của bọn họ đều quá khó khăn, khát vọng đối với đắc đạo của bọn họ mãnh liệt hơn tuyệt đại đa số tu sĩ.
Một chiêu vừa rồi của Lý Ngư, khiến một đám Thụ yêu tràn ngập khát vọng đối với lực lượng của hắn.
Hắn chính là người có thể khiến tất cả yêu tinh hệ mộc, tu vi 'Ngày đi ngàn dặm'.
- Nếu như thế, các ngươi hãy bái vào môn hạ của ta, đổi nơi này thành một phân bộ của Chính Kinh Môn ta. Nhớ kỹ, thánh địa của chúng ta là Chính Kinh Hồ, sơn môn của chúng ta hiện đang ở Biện Lương, tổ sư của chúng ta là Bàn Cổ.
Chúng yêu nhao nhao quỳ xuống, bái Lý Ngư làm thầy. Bàn Cổ Nghe thấy tổ sư là Bàn Cổ, lại mặt lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ tông môn mình vừa gia nhập lại có bối cảnh cường đại như vậy.
Lý Ngư vươn tay ra phất một cái, ba chữ 'Mộc Tiên Am' ở cửa chậm rãi biến mất, môn bài đều bị san phẳng, Lý Ngư lại vung tay lên, trên tất cả tấm biển đều đổi thành Chính Kinh Môn.
Lý Ngư nói:
- Các ngươi đều là yêu, vì sao phải thượng thấu tiên tự, sau này vào môn hạ của ta, phải biết rằng không thể sùng tiên mị thánh, cầu thần bái phật, bất luận gặp phải chuyện gì, đều phải tự mình nỗ lực.
Các Thụ yêu dỏng tai nghe, vui sướng vô biên, ai nấy chắp tay quy y, khom người bái tạ:
- Cẩn tuân pháp chỉ của sư tôn.
Lý Ngư cười nói:
- Ta gần đây không có việc gì, ở lại nơi này vài ba tháng, chỉ đạo các ngươi tu hành.
Thụ yêu mừng rỡ, nhao nhao tiến lên, châm trà rót nước cho Lý Ngư, đại hiến ân cần.
Lý Ngư xua tay nói:
- Toàn bộ đứng nghiêm, kiểm kê nhân số một chút, cũng để vi sư nhận mặt.
Các thụ yêu đứng theo thứ tự, trừ một gốc cây cối, một gốc bách già, một gốc tùng già, một gốc trúc già, còn có một gốc phong đỏ thành tinh.
Xếp hàng thứ hai là nữ yêu, phân biệt là Đào Yêu Yêu, Hạnh Tiên Nhi, Tịch Mai và Đan Quế.
- Vừa hay là chín.
Lý Ngư trầm ngâm nói:
- Các ngươi dùng tuổi xếp thứ tự, sau này dùng sư huynh muội gọi nhau. Quy củ trong môn của ta rất đơn giản, không thể sát hại đồng môn, không thể làm xằng làm bậy, phải hỗ trợ lẫn nhau, tiến thối nhất trí.
Lý Ngư gật đầu hài lòng, vùng Kinh Cức Lĩnh này xanh um tươi tốt, đều là cổ mộc ngàn năm, rừng cây hoa cỏ.
Thanh Mộc Quyết bác đại tinh thâm, trừ thuật phòng trung, cái khác cũng vô cùng tinh diệu, vừa hay thích hợp cho những yêu tinh này tu luyện.
Không cần lo lắng bọn họ có linh căn hệ mộc hay không, bởi vì bản thân những kẻ này đều là yêu tinh hệ mộc.
Có thể tu luyện thành yêu, mở linh trí hóa hình, chứng tỏ mỗi một người trong bọn họ đều là mấy người may mắn có linh căn hệ mộc nhất trong ức vạn cỏ cây.
Chín người sau khi dựa vào vòng tuổi, lập ra thứ tự, tùng thụ tinh Thập Bát Công là lớn nhất, là đại sư huynh hệ dưới môn hạ của Lý Ngư, bởi vì đã bái Lý Ngư làm thầy, trên bối phận cũng không dám xưng cao nữa, bỏ đi chữ 'Công'. Mà Lý Ngư không thích bọn họ xưng tiên, Hạnh Tiên Nhi sửa thành Hạnh Nhi.
Dựa theo thứ tự lớn nhỏ là: Thập Bát, Cô Trực, Lăng Không, Phất Vân, Đào Yêu Yêu, Đan Phong, Hạnh Nhi, Tịch Mai, Đan Quế.
Chín Thụ yêu đi lên, lại cung kính dập đầu bái sư.
Đào Yêu Yêu dùng khửu tay huých Hạnh Nhi ở bên cạnh, nhỏ giọng nói:
- Dọn ra một gian phòng cho sư tôn ở.
Hạnh Nhi lắc đầu, liếc xéo nàng ta nói:
- Bên ta đã hết rồi.
Tuy bọn họ nói rất khẽ, Lý Ngư vẫn nghe thấy rõ ràng, ho khẽ một tiếng, nói:
- Trong vườn này, phòng lớn nhất là ở chỗ nào?
Đào Yêu Yêu ngẩng đầu nói:
- Hồi bẩm sư tôn, là Yên Hà Các.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Nghe tên không đứng đắn, sửa lại! Còn tên loè loẹt gì không?
- Chỗ ở của mấy người chúng ta phân biệt gọi: Yên Hà, Xuân Cẩm, Điệp Quỳnh, Phân Phương, Lệ Ngọc, hàn Hương, Phất Vân, Yển Cái, Thúy Bảo.
- Đổi lại hết!
Lý Ngư nói.
- Vâng, xin sư tôn ban tên.
- Tự các ngươi nghĩ ra mấy cái tên chất phác đi, nhớ kỹ, đạo tu luyện, nghịch thiên mà đi, phải cần cù chăm chỉ, tuần tự mà tiến.
Hắn đứng dậy, dùng nghề chính của mình, thuật phong thuỷ, bấm ngón tay tính toán, chỉ vào phía đông nam, nói:
- Các ngươi ở đây, xây dựng một tiểu lâu cho ta, phải có hai tầng, nam bắc thông thấu, giường phải lớn.
Các đồ đệ Thụ yêu nhao nhao gật đầu, ai nấy biểu lộ lòng trung thành, tụ lại ngay đêm làm không nghỉ.
Lý Ngư lật tay, từ trong Phong Nguyệt Bảo Giám lấy ra một chiếc hồ lô, lấy ra chín viên đan dược, chia cho chín đồ đệ.
Sau khi đan dược được lấy ra, sắc mặt các thụ yêu kích động, Đào Yêu Yêu cúi đầu ngửi ngửi, say mê không thôi.
- Tạ ơn sư tôn ban thuốc.
Lý Ngư duỗi lưng, nói:
- Được rồi, thời gian không còn sớm, giải tán đi, sáng mai lại tới nghe ta giảng đạo.
Sau khi Thụ yêu tản đi, Lý Ngư lấy ra chú giải trận pháp của Gia Cát Lượng, thở ra một ngụm trọc khí.
Bất kể có đau đầu hay không, mình cũng phải nhẫn nại, chịu đựng thấp thỏm ý loạn, dốc lòng nghiên cứu một chút.
Mình không thể ở mãi Kinh Cức Lĩnh này, nói gì cũng phải bày ra một đại trận, che chở cho sự an toàn của chín đồ đệ mới nhận.
Đại trận lợi hại nhất hắn từng thấy chính là đại trận trên vùng trời Ích Châu đô thành Thục Quốc, có thể tưởng tượng, người Minh Giáo làm âm ĩ ở Đông Kinh Biện Lương, nếu cũng có một đại trận như vậy, thế thì một người của Minh Giáo cũng đừng hòng chạy thoát.
Trận pháp dùng tốt có thể cản thiên quân vạn mã, khiến kẻ địch phải bất lực.