Sắc trời âm u, mặt trời ngả về tây tỏa ra chút nhiệt lượng cuối cùng của mình, rất nhanh trong rừng chính là nhạc viên của dã thú săn mồi ban đêm.
Lý Ngư phát hiện, trong núi cao rừng rậm vắng dấu chân người này, ẩn tàng rất nhiều yêu vật.
Bọn chúng hoặc mạnh hoặc yếu, tự xưng tiểu thiên địa, có quy củ và đạo sinh tồn của mình.
Một mảng núi cao kéo dài ngàn dặm này bởi vì địa thế dốc đứng, hơn nữa dãy núi liên miên không ngừng, căn bản không thể xây thành thôn xóm và thành trấn, cho nên cơ hồ không có dấu vết của con người.
Ở đây, thịnh hành là pháp tắc tự nhiên thuần túy nhất, cá lớn nuốt cá bé.
Lý Ngư ở loại địa phương này, như cá gặp nước, không có ai ràng buộc, không có phiền não thế tục, mặt trời mọc thì đi đường, mặt trời lặn thì ngủ, chậm rãi đi đến phương hướng thành đô.
Yêu ma quỷ quái trong núi, đều không phải là đối thủ của hắn.
Đụng phải Lý Ngư, hoặc là chạy trốn tứ tán, hoặc phủ phục không dám nhúc nhích.
Tình cờ có mấy con đui mù, cũng bị Lý Ngư thuận tay thu thập, có đôi khi còn có thể cải thiện một chút thức ăn.
Lý Ngư vô tình đi đến một sơn cốc, chỉ thấy từng gốc hoa núi kéo dài mấy dặm, sáng lạn như lửa, quả nhiên mùi hoa tỏa ra bốn phía.
Trong không khí còn lộ ra một cỗ hàn ý, Mộc linh chi lực nơi này vô cùng nồng đậm, là nơi tốt để song tu.
Lý Ngư không khỏi tấm tắc lấy làm lạ, tiến lên dùng ngón tay nghiền nát một cánh hoa, cũng không nhìn ra là loại hoa gì.
Hắn nhặt một số cành khô, ở cạnh dòng suối nhỏ xếp thành tháp nhỏ, sau đó tung ra quả cầu lửa để đánh lửa.
Căng dây leo thành võng, chuẩn bị nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Vừa nhắm mắt, liền nghe thấy có thanh âm loạt xoạt, Lý Ngư giả vờ không biết, ngón tay lại khẽ động trong người, một con hạc giấy to bằng bọ rùa bay đến không trung.
Dùng hạc làm mắt, chỉ thấy trong hoa núi có hai tiểu yêu đang ẩn nấp. Cả người hai tiểu yêu này đỏ rực, trên đầu có sừng, không biết là dị chủng gì.
Hai tiểu yêu lén lút nhìn trộm Lý Ngư trong bụi hoa, chậm rãi tới gần.
Lý Ngư cũng không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn bọn họ, xem rốt cuộc là muốn làm gì.
Rất nhanh, hai tiểu yêu không nén được, từ trong bụi hoa ùa lên, nâng Lý Ngư tiến về phía trước.
Bọn họ ra khỏi sơn cốc, hoa sơn trà hai bên không thấy đâu, khắp nơi đều là bụi gai.
Lần này lùm cây mọc chi chít, quấn lại như lưới sắt, bên trên có bụi gai, còn nhọn hơn kim.
May mà hai tiểu yêu biết mật đạo, hành động như bay, khiêng Lý Ngư mà không thở hổn hển.
Lý Ngư để mặc bọn họ khiêng, rất nhanh liền tới một trang viên.
Trang viên này xây cạnh suối, trên cạnh cửa thậm chí còn treo biển, viết ba chữ Mộc Tiên Am.
Hai bên còn có một bộ câu đối, viết là: Bụi gai trải dài tám trăm dặm, xưa nay có đường ít người đi.
Hai tiểu yêu nâng Lý Ngư đi vào, lập tức có người nghênh đốn, thấp giọng nói:
- Đại vương đâu?
- Đang tiếp khách ở hậu hoa viên.
Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, quả nhiên có yêu, đi tới đi lui ở ngọn núi này thực sự quá mệt mỏi, một lúc nữa nhìn thể trạng, nếu thích hợp thì thu làm tọa kỵ.
Có người dẫn bọn họ đến hậu hoa viên, trong vườn bày tiệc, trên tiệc toàn là rượu ngon món ngon, đã có mấy người nhập tọa, vô cùng náo nhiệt.
- Đại vương, bắt được một nam tử tuấn tú.
Tiểu yêu tranh công nói.
Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, tiểu yêu này thật tinh mắt, một lúc nữa tha cho ngươi một mạng.
- Kinh Cức Lĩnh đã bao nhiêu năm rồi không có người sống, các ngươi là từ đâu bắt được?
- Thằng ôn này ngủ ở Yên Hà Các, tâm cũng thật lớn, bị huynh đệ chúng ta khiêng về.
Nữ yêu trên tiệc cười nói:
- Thì ra là thần ngủ, quả nhiên đáy lòng sáng sủa, bụng dạ rộng rãi.
Những người đó quay đầu nhìn, lập tức nhao nhao đứng dậy, cầm đầu là một mỹ phụ đẫy đà, nhìn Lý Ngư,
- Tướng mạo cũng không tính là xấu xí, chỉ là thể trạng không cường tráng lắm, không có vẻ đẹp dương cương của nam tử.
- Không phải vậy, lời ấy sai rồi, cái trương thúy ảnh lưu tiên khách, bác dịch điều cầm giảng đạo thư, cái đẹp của nam tử là ở lịch sự tao nhã, phong thái thanh kỳ, cớ gì lại ở thể trạng?
Một lão đầu khác vuốt râu nói:
- Đúng vậy, giống như chúng ta sinh ra đã khỏe mạnh, thể cách khác nhau. Cảm thiên địa dùng ruột, được tưới tắm mà sinh sôi. Tiếu ngạo phong sương, triệt tiêu nhật nguyệt. Một lá không héo, ngàn cành vụn vặt, mới là mỹ nam tử.
Mỹ phụ cười khanh khách nói:
- Đều giống như mấy lão hóa các ngươi, nhìn được nhưng không dùng được.
- Ngươi đúng là thô tục, không cao nhã.
- Phì.
Lý Ngư cũng nhìn nữ yêu này, trong lòng hơi cảm thấy thất vọng, không thể làm tọa kỵ, ít nhất là ban ngày không thể cưỡi.
Lại nhìn bên cạnh nàng ta, có bốn lão đầu, đều là ăn mặc giống như văn sĩ.
Lý Ngư thăm dò một chút, mấy người bọn họ đều là yêu vật hệ mộc, chắc giống như Tần Khả Khanh, nhưng tu luyện lâu như vậy, linh khí cả người cộng lại, cũng không cao bằng một nửa Khả Khanh.
Bị giới hạn bởi thiên phú, còn có linh khí nơi này, bọn họ tiếp tục tu luyện, thành tựu chắc cũng rất khó đạt tới trình độ hiện giờ của Khả Khanh.
Nữ yêu này là đào hoa tinh tu luyện đắc đạo, đã có đạo hạnh ngàn năm, bốn lão đầu phân biệt là tùng bách cối trúc, cũng có đạo hạnh ngàn năm trở lên.
- Kỳ quái, sao người trẻ tuổi này vẫn chưa tỉnh lại?
Nàng ta vươn tay ra sờ, bị một lão đầu ngăn lại,
- Không nghe nam nữ thụ thụ bất thân à.
- Hạnh Tiên muội muội còn chưa có hôn phối, vừa hay cho nàng ta làm lang quân như ý.
Đào hoa tinh chống nạnh, cả giận nói:
- Mấy lão hóa các ngươi rất bất công.
Bên này đang nói chuyện, chỉ thấy ngoài nhà đá truyền đến tiếng cười duyên.
Có hai nữ đồng áo xanh, gánh một đôi chao đèn bằng vải lụa, phía sau dẫn một nữ tử. Trong tay nữ tử đó cầm một cành hoa hạnh, cười dài tiến vào cửa.
- Mấy vị lại nói xấu sau lưng ta rồi.
Nữ tử này mặc một thân áo gấm màu đỏ, cài một cây trâm bạch ngọc. Làn da của nàng ta trắng nõn mềm mại, hai mắt trong trẻo như nước, hai má hồng nhạt. Lý Ngư hơi thăm dò một chút, thì ra là cây hạnh thành yêu, chẳng trách lại gọi là Hạnh Nhi.
- Hây, Hạnh Nhi muội muội tới rồi, tỷ tỷ vừa tìm được một lang quân như ý cho ngươi, đang muốn phái người tới gọi ngươi đây.
Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, những yêu tinh trong thâm sơn này đúng là tính tình hào phóng.
- Hạnh Tiên muội muội, thực sự muốn thành một đoạn nhân duyên với hắn ư?
Hạnh Tiên nhìn Lý Ngư, đỏ mặt nói:
- Nhân lúc đêm nay đẹp, không chơi còn đợi gì? Quang cảnh nhân sinh, có thể có bao nhiêu?
- Nếu Hạnh Tiên đã có ý, vậy để Phất Vân Tẩu và Thập Bát Công làm mai mối, ta và Lăng Không Tử làm người thân, thành nhân quyến này, có phải đẹp không!
Chúng yêu cười vang.
Lý Ngư thở dài, ngồi dậy, đỡ hai đầu gối nói:
- Vốn muốn bắt tọa kỵ, ai ngờ đụng phải mấy người các ngươi, đúng là xui xẻo.
Tiểu yêu ở bên cạnh kêu lên:
- Lớn mật!
Lý Ngư không còn thu liễm linh khí nữa, khí thế cả người tỏa ra, khiến một đám tiểu yêu sợ tới mức run rẩy.
Tùng bách cối trúc đào hạnh, cũng đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
- Tiểu yêu không nhận ra thượng tiên, có gì mạo phạm, xin thứ tội.
Lý Ngư đi đến cạnh bàn, ngồi xuống, nâng bầu rượu lên uống một ngụm,
- Hảo tửu. Các ngươi là những ai?
Mấy yêu tinh vừa nghe vậy, vội vàng tiến lên, tên già nhất nói:
- Báo cáo thượng tiên, mấy người chúng ta đều là cây già trong rừng thành yêu, ta chính là cây tùng, tên là là Kính Tiết Thập Bát Công, vị này là cây bách, tên là Cô Trực Công, vị này là cây cối, tên là Lăng Không Tử, đây là cây trúc, tên là Phất Vân Tẩu, đây là Đào Yêu Yêu, đây là Hạnh Tiên Nhi.
Lý Ngư để lại tâm nhãn, hỏi:
- Có hậu trường gì?
Mắt Đào Yêu Yêu đảo quanh, tiến lên châm một chén rượu cho Lý Ngư, kiều mỵ nói:
- Nếu thượng tiên không chê, ngài chính là hậu trường của chúng ta.
Lý Ngư bất động thanh sắc hỏi:
- Ta hỏi các ngươi, có từng hại người chưa?
- Trước giờ đều chưa!
Phất Vân Tẩu cười nói:
- Thượng tiên minh giám, cho dù chúng ta muốn hại người, cũng không có người cho chúng ta hại, nơi này mấy trăm năm đều không có lấy một người tới.
Trong lòng Lý Ngư trở nên do dự, có nên thành lập một phân môn của Chính Kinh Môn ở Kinh Cức Lĩnh này, phát dương quang đại Thanh Mộc Quyết của ta hay không.