Tin tức Chính Kinh Đạo Nhân, bởi vì đắc tội Đại Đường, chạy ra khỏi Biện Lương, đi tới Trường An được lan truyền nhanh chóng.
Hắn muốn đi Trường An gây chuyện thị phi, vô cùng phù hợp với tính cách có thù tất báo, không thù cũng gây sự của người này.
Người này cuối cùng mất đi sự che chở của Thần Tiêu Cung Lâm Linh Tố, tất cả cừu gia đều ma quyền sát chưởng, chuẩn bị báo thù rửa hận.
Trong nhất thời, trên quan đạo tới Trường An, xuất hiện rất nhiều kỳ nhân.
Cung cấp manh mối ẩn thân của Lý Ngư, giá cao đến mấy chục vạn quan, thậm chí có người lấy ra pháp bảo làm thù lao.
Tăng nhân của Đại Từ Ân Tự, Đại Hưng Thiện Tự, Đại Tổng Trì Tự, thường xuyên xuống núi, lui tới ngã tư đường trong ngoài Trường An.
Đại Đường Thiên Sách Phủ, Tả Hữu Kim Ngô Vệ, cũng đều canh phòng nghiêm ngặt, âm thầm đề phòng, sợ Lý Ngư thật sự cá chết lưới rách, làm tổn hại tới quý nhân Trường An.
Ở ngoài thành Trường An, trong một tòa mếu sơn thần cũ nát, một lão đầu đang ngồi, một con hồ ly đang nằm, trong không trung còn có một quỷ hồn bộ dạng tiểu cô nương bay lượn.
Tổ hợp kỳ quái này đi đến đâu có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, cho nên bọn họ lựa chọn ban ngày ẩn nấp ban đêm ra ngoài.
Lão đầu tất nhiên là Tả Từ, hắn chép miệng, nói:
- Ta thấy bọn họ tám thành là bị tiểu tử này lừa, cho dù hắn muốn tới Trường An, đụng phải cục diện hiện giờ, chỉ sợ cũng phải rút lui có trật tự.
Bạch Mao không cho là đúng nói:
- Không tới thì thôi, không có hắn, chúng ta không thể vào à?
- Ngươi nghĩ cho kỹ vào, Thanh Hư Nhạc Trường là thánh địa của Thái Bình Đạo năm đó, không có hắn ở đây, chúng ta đi vào tám thành cũng bị vây chết. Vậy thì thực sự không phải là vào bảo sơn mà không về, mà là nhập vào bảo sơn không thể về.
Độc Giác Quỷ Vương, tiểu nữ quỷ Xích Bích, lười biếng nói:
- Ta cần dương khí của hắn.
Mắt Bạch Mao đảo quanh, ở trán hắn, một dúm lông màu đen đã bao phủ nửa đầu.
Hắn đứng lên, đi đến trên thần đàn, nói:
- Muốn tìm thấy hắn quá đơn giản, chỉ cần phóng ra tiếng gió, nói là có trọng bảo xuất thế, chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.
- Các ngươi nói, hắn sẽ tới đâu?
Xích Bích hỏi
Tả Từ và Bạch Mao nhìn nhau, đồng thời nói:
- Thục Quốc.
Tả Từ cười nói:
- Đúng vậy, mấy nước khác, sao hắn dám tới. Có điều Thục Quốc...
Nhắc tới nơi đó, Tả Từ cảm thấy đau xương sườn, trên mặt là một mảng mây đen, rõ ràng là không dám đi.
Bạch Mao cũng có chút bỡ ngỡ, nói:
- Hay là đừng đi tìm hắn, phóng ra tiếng gió, để hắn tới tìm chúng ta,
Xích Bích hỏi:
- Hắn sẽ đến sao?
Tả Từ và Bạch Mao cùng nhìn về phía nàng ta, hỏi:
- Ngươi nói thế nào?
- Sẽ...
Xích Bích nói:
- Hắn đúng là quá tham.
- Vậy chúng ta tung ra mồi gì?
Tả Từ và Bạch Mao, cùng nhìn về phía Xích Bích.
- Ê, hai người các ngươi nhìn ta làm gì, ánh mắt còn vô lương như vậy nữa.
Bạch Mao cười nói:
- Ngươi năm đó giật dây hầu tử đó đánh lên thiên cung, khẳng định được chia không ít thứ tốt phải không?
- Ta sớm đã quên rồi.
Xích Bích ôm cánh tay, dạo qua một vòng trong không trung, nói:
- Hơn nữa, ta vẫn chưa biết chuyện ngươi nói là thật hay giả.
Bạch Mao cười khanh khách, tiếng cười vô cùng gợi đòn,
- Hầu tử đó ở ngay dưới Ngũ Chỉ Sơn, sao ngươi không tới thăm lão bằng hữu.
- Ài, mỗi lần các ngươi nói tới những cái này, đầu ta liền đau lắm, nếu có thể khôi phục ký ức thì tốt.
Bạch Mao cười nói:
- Ngươi sẽ không muốn đâu... Có lẽ chính là không muốn nhớ lại chuyện trước kia, ngươi mới biến thành bộ dạng này.
Tả Từ cười khà khà, cười vô cùng gian trá.
Rất nhanh, một tin tức khác truyền ra, Thanh Hư Nhạc Trường thần bí nhất của Thái Bình Đạo bị người ta tìm được.
Tuy Hoàng Cân thất bại, nhưng Trương Giác không phải bị giết trong trận, một mực có lời đồn nói bản thân hắn tọa hóa chết ở Thanh Hư Nhạc Trường.
Nếu ai có thể tìm thấy Thanh Hư Nhạc Trường, có thể đạt được y bát của Đại lương hiền sư Trương Giác năm đó.
Tuy Trương Giác thất bại, nhưng hắn cơ hồ là dùng sức của một người, rút ra cột sống của Đại Hán Đế Quốc cường thịnh đến ngông cuồng tự đại.
Lúc này, ở trong dãy núi tây nam, Lý Ngư đang ở trong một mảng rừng trúc, dựng lửa trại nướng thịt.
Hiện giờ vừa qua tân xuân, cây trúc nơi này không ngờ đã mọc lá non. Trong rừng trúc xanh ngắt ướt át, một con gấu trúc tò mò nhìn xung quanh, không biết con thú hai chân trước mắt đang làm gì.
Lý Ngư cười cười xé một miếng thịt hươu ném tới, gấu trúc cả người đều với bùn đất, tiến lên ngửi ngửi, ném gậy trúc trong tay đi, cầm thịt lên ăn.
Hắn ở bên ngoài dẫn tới một mạch nước ngầm phun trào, khiến dư luận xôn xao, bản thân lại rất nhàn nhã tự tại, từ khi ra khỏi huyện Cự Dã, hiện tại là vô câu vô thúc nhất.
Hắn nhìn gấu trúc, chuẩn bị bắt nó làm tọa kỵ, dẫu sao Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử của mình không mang theo.
Đúng như hắn nói, ngự không là vì đi đường, tọa kỵ mới là sinh hoạt.
Nhưng nghĩ lại một chút, hay là thôi, thứ này tính tình quá hoạt bát, thích nhất chính là lăn lộn và phanh gấp, nếu thực sự cưỡi lên dễ mang mình đi nhầm hướng lắm.
Ăn uống no đủ, Lý Ngư đứng dậy vỗ vỗ mông, tiếp tục đi về phía trước. Trước khi đi còn không quên dập lửa trại, để tránh dẫn tới cháy rừng.
Đến Thục, tốt nhất đừng tùy tiện ngự không, đây là kinh nghiệm lần trước hắn có được.
Đừng nói là ngự không, lần trước chỉ bày trận, đã người tìm tới cửa, phải đăng ký trong danh sách.
Cái này tuy có công hiệu dự phòng có tu sĩ khuấy gió khuấy mưa ở Thục, cũng có thể nhìn ra, Thục Quốc là có bí mật của mình.
Bọn họ không cho phép tu sĩ tùy ý lui tới, để tránh cơ mật tiết lộ, phỏng đoán chính là tàng binh, truân lương, tạo chút lợi khí công thành đoạt đất.
Hơn nữa lần trước đến đuổi bắt mình, không ngờ là Trương Tinh Thải và Quan Ngân Bình, chứng tỏ sự lợi dụng của Thục Quốc đối với nhân tài đã đến cực hạn.
Ở năm nước khác, xuất thân như Trương Tinh Thải, Quan Ngân Bình, sao có thể xuất đầu lộ diện, nhậm chức ở nha môn.
Tuy Thục là có ít nhân khẩu nhất, ít quốc thổ nhất trong lục triều, nhưng lại giống như một cây cung căng, tùy thời sẽ bắn ra mũi tên đầu tiên.
Một tên này, có lẽ chính là bắt đầu của lục triều đại loạn, dâng lên một hồi đại chiến hỗn loạn.
Ra khỏi rừng trúc, trước mắt trở nên sáng tỏ thông suốt, nhìn về hướng đông, toàn là vách núi cao ngất trong mây, là cảnh tượng đặc hữu của đất Thục.
Mình cơ hồ thân ở trong tầng mây, trên đường dốc đứng như vậy, chỉ có một sơn đạo to bằng bàn tay trên vách đá.
Lý Ngư dựa sát vào đá, rụt rè tiến về phía trước, nhìn qua thì vô cùng mạo hiểm, kỳ thật lại rất ổn. Một mình hắn chơi tới bất diệc nhạc hồ, đỉnh đầu thường xuyên có quái điểu bay qua, lưu lại tiếng kêu bén nhọn chói tai.
Hắn xuyên qua dãy núi Thục trung không có bóng người, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cũng hoàn toàn không nhận được tin tức ở ngoại giới.
Mỗi ngày không phải đi đường thì chính là đến trong Phong Nguyệt Bảo Giám, song tu với Cảnh Huyễn tiên tử, hấp thu Tín ngưỡng chi lực của Vu Thần.
Hắn hoàn toàn không biết chuyện Thanh Hư Nhạc Trường, đương nhiên càng sẽ không sốt ruột.
Bạch Mao và Tả Từ ngàn tính vạn tính, lại không tính được, Lý Ngư hiện giờ đã rời xa chốn ồn ào, du sơn ngoạn thủy trong rừng cây Thục trung.