Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 279: Nói ác

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi phó thác Chính Kinh Môn cho Chu Vũ, lại trấn an Quỳnh Anh và Đại Tiểu Kiều, Lý Ngư thở dài.

Một con hạc giấy từ đầu ngón tay hắn bay ra, vỗ cánh bay cao trong đêm tuyết, lượn một vòng đi tới cạnh một cửa sổ.

Thuận theo khe hở của cửa sổ, hạc giấy chui vào, hạ xuống đầu giường.

Tiểu Kim Liên nghiêng người, ngủ rất an tường, hơi thở cũng rất đều. Hạc giấy hạ xuống bên cạnh gối của nàng ta, thay Lý Ngư dặn dò nàng ta vài câu vào ngày mai, sau đó nói rõ tình huống xuất hành lần này.

Lý Ngư thở hắt ra một hơi, không đợi tới ngày hôm sau mới đi cáo biệt, tất cả đều được an bài xong rồi.

Lâm Linh Tố sẽ thay mình chăm sóc Chính Kinh Môn, điểm này hắn không lo lắng.

Nguy hiểm thực sự là mình, bất kể là cừu hay là hận, đều buộc trên người hắn, chỉ cần Lý Ngư rời khỏi tông môn, như vậy tất cả mọi người trong tông môn sẽ được an toàn.

Thế tuyết lớn hơn, Lý Ngư trở lại tiểu lâu, đổi một thân đạo bào, chuẩn bị nhân đêm tuyết xuất phát.

Đột nhiên, một hòn đá từ trong phòng của hắn bay lên lượn khởi vòng quanh Lý Ngư.

- Ngươi muốn theo ta à?

Lý Ngư cười cười vươn tay ra, hòn đá này hạ xuống lòng bàn tay hắn, Lý Ngư có thể cảm nhận được cả người nó tỏa ra nhiệt lượng.

- Ngươi cũng muốn ra ngoài đi dạo?

Lý Ngư cầm hòn đá trong lòng bàn tay, cảm giác quen thuộc đó truyền đến, nhưng lần này hắn không nôn khan ghê tởm, càng không chóng mặt.

Cảm nhận kỹ càng, có thể phát giác ra, đó là tham dục không có chừng mực.

Lý Ngư đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác hiểu nhau, hắn vuốt ve tham thạch (đá tham lam), cười nói:

- Ta dẫn ngươi đi kiến thức một chút, hồng trần vạn trượng này, trên trời dưới đất, hai chúng ta đi ước lượng tham niệm của thiên hạ... Được chứ?

Tham thạch tỏa ra quang mang màu đỏ thẫm, không ngừng lấp lánh trong lòng bàn tay Lý Ngư.

- Tham, chính là ác nghiệp sao?

Tham, có nghĩa là vĩnh viễn không biết đủ, vì không thấy đủ cho nên mới ra sức theo đuổi.

Nếu ngươi muốn đi lên, không tham là không thể; Nếu ngươi muốn tự trọng, không tham là không được.

Chặt đứt tham si sân, thành thần thành Phật?

Cái chặt đứt đâu chỉ là tham si sân, cái chặt đi chính là bản thân mình, chứng đạo như vậy, chờ thành thần thành phật thì bản ngã đã chết rồi.

Đối với Lý Ngư mà nói, thần như vậy, không làm cũng được.

Ngón tay hắn khẽ động, vốc ra một cỗ Mộc linh chi lực, quấn lên trên tảng đá.

Nhẹ nhàng vạch một cái, hòn đá lại nhỏ đi một chút, hóa thành một trâm gỗ.

Hòn đá biến thành giống như ngọc thạch, không còn lấp lánh sáng.

Lý Ngư cắm trâm gỗ lên tóc, mở cửa ngự không bay lên.

Hắn đi tới Hồng lư tự, sau khi hạ xuống, bắt một quan sai gác đêm, hỏi thăm địa chỉ rồi trực tiếp đi vào trong phòng của Đường sứ.

Đã là đêm khuya, trong phòng vẫn còn ánh đèn, một văn sĩ ngồi trước bàn.

Trán hắn quấn khăn trắng, một tay cầm sách, đang xem say sưa.

Lý Ngư đẩy cửa tiến vào, văn sĩ buông sách xuống, cẩn thận nhìn, trên mặt không có thần sắc hoang mang.

Quanh người hắn có một cỗ thanh quang mắt thường không thể nhìn rõ.

Đây là thứ mà một nho sĩ thật sự mới có, gọi là hạo nhiên chi khí.

- Ngươi chính là Lý Ngư?

Lý Ngư vẩy tuyết trên người,

- Ngươi là Đường sứ?

- Đại Đường Tán Kỵ Thị Lang Mã Chu.

Trong lòng Lý Ngư khẽ động, Mã Chu này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai sẽ trở thành Tể tướng Đại Đường.

Đại Đường phái người này tới, cầm lễ bái phỏng Tống, để báo thù cho Khuy Cơ, có thể nói khá là coi trọng.

- Ngươi đêm khuya tới, chẳng lẽ là muốn tự thú, theo ta tới Trường An?

Lý Ngư cười ha ha, lộ ra một hàng răng trắng,

- Mã thị lang cũng thật khôi hài, ngươi nói ta tự thú, xin hỏi ta có tội gì?

- Giết người có tính là tội không?

- Giết người chính là phạm tội? Tần Thúc Bảo giết bao nhiêu người? Trình Giảo Kim giết bao nhiêu người? Bá phụ Uất Trì Cung của Khuy Cơ đó lại giết bao nhiêu người? Nếu Lý Ngư ta có tội, vậy bọn họ chẳng phải là tội đáng chết vạn lần à?

Mã Chu cười nói:

- Hai quân đối chọi, trước trận trảm tướng, đó là hành vi của hào kiệt trượng phu. Ngươi vô cớ giết chết Khuy Cơ, há có thể đánh đồng.

Lý Ngư nhìn văn sĩ trước mắt, Ngưng thần hỏi:

- Ngươi biết Khuy Cơ chết như thế nào không:

Mã Chu vươn tay ra chỉ chỉ vào ghế, nói:

- Nếu có rảnh, không bằng ngồi xuống từ từ nói.

Hắn không vội vã la hét, Lý Ngư thầm khen một tiếng thông minh, thất phu giận dữ máu chảy bước, hắn lúc này không nhường người ta, bất kể là trong sứ đoàn của Đại Đường, có bao nhiêu cao thủ, cũng không giữ được hắn.

Lý Ngư và Mã Chu ngồi đối diện nhau, lúc này gió tuyết ngoài cửa đã thổi tắt ngọn nến trên bàn.

Trong ngón tay của Lý Ngư đánh ra một quả cầu lửa, chùm lên trên ngọn nến.

Hắn nhẹ nhàng vẫy tay một cái, cửa phòng đóng lại, Mã Chu đã mang tới một chén trà nóng.

- Lý đạo trưởng thân mang thần thông diệu pháp, vốn nên khuông quân phụ quốc, việc gì phải vì cái gọi là Phật Đạo chi tranh, khiến Đường Tống sinh ác. Ngươi cũng biết, Đường Tống vốn không có thù oán, cũng không có khúc mắc lợi ích, nếu giữa hai nước nổi lên chiến sự, một là hao tổn quốc lực, thứ hai là hao tài tốn của. Đạo trưởng nhìn một cái liền biết chính là nhân vật thượng phẩm, sao không theo ta đến Trường An, ta tất ở trước mặt vua bảo vệ đạo trưởng.

Lý Ngư cười nói:

- Ngươi có thể đấu lại Uất Trì Cung à?

- Tuy Đại Đường ta có thế gia hào cường, nhưng quân chủ thánh minh, bản quan có lòng tin thử một lần.

Lý Ngư không để ý đến hắn, những lời này bản thân hắn cũng chưa chắc đã tin, Uất Trì thị là tướng môn mấy đời nối tiếp, nội tình thâm hậu, lại thêm càng vất vả công lao càng lớn, Mã Chu chỉ là một sĩ tử xuất thân hàn môn.

Lý Ngư nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, nói:

- Thực không dám giấu, đêm nay ta chuẩn bị rời khỏi Biện Lương, trước khi đi vốn định trảm sát hết Đường sứ, nhưng nhìn ngươi tâm địa không xấu, liền không muốn tạo nhiều sát nghiệt. Sau khi ngươi trở về, cứ nói với Uất Trì Cung và Lý Thế Dân, thị phi đúng sai, trong lòng bọn họ có tính toán, muốn bóp quả hồng mềm, e là chọn sai người rồi.

Những lời này của hắn ít nhiều có chút phô trương thanh thế, với quốc lực của Đại Đường, thật sự diệt sứ đoàn của bọn họ, không phải là đãi ngộ như lần trước mình ở Đông Ngô.

Lần trước sứ đoàn Đại Tống, hai lần gặp phải mai phục, tổn thất thảm trọng, Lâm công cầm lễ trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.

Cũng chính là Đại Tống biết nhịn, việc này mà rơi vào trên đầu Đại Đường, chắc thật sự sẽ khơi mào chiến tranh, một hồi chiến tranh mạnh yếu cách biệt.

Lý Ngư hiện tại cũng không phải cô gia quả nhân, còn có tông môn cần hắn bảo hộ, đương nhiên không thể muốn làm gì làm gì, phải có cố kỵ.

Tối nay hắn đến nói ác là muốn cho Đại Đường biết, mình sẽ không để mặc người khác vê nặn.

Gây sự là Khuy Cơ, ở sau lưng xui khiến là Già Diệp, giết người là Lâm Linh Tố, bao che khuyết điểm là Lữ Đồng Tân và Trần Đoàn.

Gánh oan lại là Lý Ngư.

Mã Chu nhìn Lý Ngư, nói:

- Ngươi muốn chạy trốn à?

- Trốn á?

Lý Ngư cười ha ha,

- Xem ra người Đường các ngươi, không quá hiểu Lý Ngư ta rồi, tối nay ta tới Trường An, kiến thức một chút thế gia và Phật môn Đại Đường, xem bọn họ có thể làm khó được ta không.

Cả người Lý Ngư lập tức trở nên vô cùng ngông cuồng, đạo bào không gió tự động, giống một ma đầu tuyệt thế.

Mã Chu thở dài, nói:

- Như vậy cũng tốt, chỉ có điều nếu bị bọn họ bắt được, ta không tiện nói đỡ cho ngươi.

- Hừ!

Lý Ngư đỏ mắt nói:

- Nếu bọn họ thức thời, không làm khó ta thì không sao, bằng không ta sẽ khiến cho Trường An náo nhiệt.

Sau khi nói xong, thân ảnh hắn khẽ động, biến mất không thấy đâu.

Mã Chu vội vàng đuổi theo, chỉ thấy trên bầu trời một đạo bạch quang lóe lên, phá không mà đi, quả nhiên là phương hướng Trường An.

- Đạo sĩ này. . . Đúng là không biết trời cao đất rộng. . .

Lý Ngư chạy được một đoạn cự ly, ước lượng đã không ai nhìn thấy, liền thay đổi phương hướng, đi về phía hướng tây nam.

Nhìn quanh lục triều, chỉ có Tây Thục là coi như hữu hảo với mình, mình đi tìm Khương Duy chơi mấy ngày, thuận tiện học một chút trận pháp, trêu chọc Xuyên muội Tây Thục.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)