Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 278: Thiên phú (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Lão đầu cười nói.

Sau khi hắn nói xong, lấy ra một cái bao tải, bỏ người đó vào.

Hai người nâng bao tải, chậm rãi tiến về phía trước, sau khi cửa nhà mở ra, bên trong tỏa ra sương mù. Đi vào trong sương mù, nơi này không d bông tuyết rơi vào, đi chừng một trăm bước, lão nhân đi lên, vươn tay ra cầm vòng cửa gõ vang, thanh âm lanh lảnh trong sương mù dính nhớp truyền ra không xa liền biến mất.

Sau khi cửa mở, một nữ tử quần áo lộ liễu, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, vô cùng xinh đẹp, nhìn lão đầu cười nói:

- Mang người đến à?

- Ừ.

Người trẻ tuổi ghé tới, cười nói:

- Lưu tỷ, chúng ta làm việc ngươi còn không yên tâm sao?

- Tiểu vương bát đản ngươi, miệng còn rất ngọt, nhớ thân thể trắng bóng của tỷ tỷ ngươi à? Ta nói với ngươi nhé, ta và từng làm với cha ngươi mấy lần, sau này phải gọi Lưu thẩm, đừng loạn bối phận.

- Vậy ta gọi ngươi là mẹ!

Vẻ mặt của người trẻ tuổi không được tự nhiên, nâng bao tải đi vào trong.

Lão đầu bấu một cái lên người nàng ta, cười nói:

- Ngươi đùa một tiểu oa nhi như hắn làm gì?

Nữ nhân ghé vào lỗ tai hắn, lặng lẽ nói:

- Một lúc nữa cẩn thận một chút, Đường chủ tới.

- Gì cơ?

Lão đầu kinh hãi,

- Sao ngươi không nói sớm.

Lão đầu túm người trẻ tuổi, đi đến trong phòng, bên trong lại là một phen cảnh tượng khác.

Khắp nơi đều là nữ tử tuổi xuân áo rách quần manh, đứng thành hai hàng, xuyên qua những nữ tử này là một tấm bình phong.

Vòng qua bình phong, chỉ thấy một người ngồi ở đó, mỗi bên có hai, ba mỹ nhân, bên kia còn có một dãy nữ tử ôm các loại nhạc khí hiếm thấy.

Người ngồi tuấn lãng phi phàm, trên đầu buộc búi tóc, mặc một kiện cẩm bào hoa văn mây, mặt như mỹ ngọc, thân như cây liễu.

Một đôi mắt đồng tử đen như mực, sáng rọi rạng rỡ, giống như tinh hà thâm thúy, chỉ tùy tiện ngồi ở đó liền khiến người ta tự thấy xấu hổ.

Hai người đi tới, bước lên phía trước rồi quỳ xuống, không dám ngẩng đầu, cung kính nói:

- Tiểu nhân Lại Đại (Vương Cẩu Nhi), bái kiến Đường chủ.

- Người đã mang đến chưa?

Lại Đại gật đầu nói:

- Dựa theo phân phó của Đường chủ, không làm hắn bị thương chút nào.

- Được, mang người đến đây.

Hai người lấy bao tải, sau khi cởi bỏ, bên trong một người thò đầu ra.

Miệng hắn bị nhét vải, muốn mắng chửi người, lại không phát ra được thanh âm.

Lại Đại vươn tay ra rút bịt miệng cho hắn, hắn vừa định há miệng chửi to, đột nhiên nhìn thấy mắt người ngồi ở thượng thủ.

Vừa nhìn một cái, lại không rời ra được, cảm giác đau đớn do hai tay bị trói cũng biến mất, thần thái trong mắt cũng từ từ biến mất, trở nên đần độn.

Đường chủ cười bảo:

- Liễu Tương Liên?

- Vâng.

Lúc này thanh âm của Liễu Tương Liên cũng mềm nhũn, nếu người quen thuộc với hắn nhìn thấy, nhất định không tin đây là bộ dạng của Liễu Nhị Lang.

- Bổn tọa chính là Ngự Linh Đường Chủ, ngươi có bằng lòng bái vào môn hạ của ta, trở thành người của Ngự Linh Đường ta không?

- Ta... Nguyện ý vì Đường chủ mà vượt lửa quá sông, tan xương nát thịt.

- Tốt.

Ngự Linh Đường Chủ vỗ tay, mấy nữ tử tiến vào, bọn họ ăn mặc rất đặc thù, áo không tay, giữa bụng không che, váy cũng rất ngắn, lộ tay lộ chân, da trắng như tuyết.

Mấy nữ tử ôm lấy Liễu Tương Liên, bao vây lấy hắn, hất đầu vẩy chân, chỉ chốc lát đã lột sạch hắn, ái ân ngay tại chỗ.

Ngự Linh Đường Chủ không để ý, hắn đi đến một chút, vươn tay thành hình trảo, trên đầu Liễu Tương Liên đã bị lạc tâm trí, một đoàn sương mù màu lam chậm rãi bị hút ra.

Liễu Tương Liên đó lại không có cảm giác gì, đang đắm chìm trong vui vẻ thể xác, đợi cho sương mù màu lam bị hút ra, lăn lộn trong tay Đường chủ, bên trong quang mang lấp lánh, huyền ảo giống như tinh không.

Trong bàn tay Đường chủ, dâng lên một đoàn hỏa diễm, dần dần sương mù màu lam ngưng tụ thành một viên đan dược.

Hắn há miệng nuốt vào, đan dược vào miệng là tan, hóa thành mấy đạo khí lưu tán đến trong thân thể hắn rồi biến mất.

Ngự Linh Đường Chủ phát ra một tiếng rên thoải mái, vươn tay ra vẫy một cái, hai nữ tử dính lên người hắn.

Trường hợp càng trở nên khó coi, Lại Đại đánh mắt, cùng Vương Cẩu Nhi lui ra ngoài.

Vương Cẩu Nhi nuốt nước miếng, lệ nô phòng trung vừa rồi, đều là mỹ nhân hắn chưa từng thấy.

Không hổ là lệ nô bên cạnh Đường chủ, mỗi một người đều yêu dã diễm lệ, không biết còn mê người hơn Lưu thẩm trông cửa bên ngoài mấy trăm lần.

- Lại gia, vừa rồi Đường chủ nuốt gì thế?

Vương Cẩu Nhi lần đầu tiên nhìn thấy Đường chủ, tin tức hôm nay hắn nhận được không phải là Đường chủ tự mình đến.

Nói là Giả Vũ Thôn muốn tới, kết quả người đến là Tông chủ của bọn họ, rõ ràng là cố ý che tai mắt người ta.

Mắt Lại Đại nhíu lại, cười bảo:

- Là thiên phú.

- Thiên phú?

- Đúng vậy, Đường chủ hắn rút ra linh căn và thiên phú của Liễu Tương Liên, hắn từ giờ không thể tiến vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu được nữa, nhưng thiên tư của Đường chủ lại gia tăng. Tuy thực lực không lập tức gia tăng, nhưng lợi ích có được hơn xa tất cả đan dược?

- Trời ạ, nhiều năm như vậy, Đường chủ hắn ăn. . . Chẳng phải là. . .

Ánh mắt Lại Đại lộ ra một tia sùng bái, chậm rãi gật đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)