Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 277: Thiên phú (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Tuyết lớn đầy trời rơi xuống thành Biện Lương, vô số lâu vũ, đài các, Phật tháp phân tán ở các ngã tư đường, đèn đuốc dầy đặc, bông tuyết lả tả bay xuống, lại không quá lạnh, lộ ra ấm áp mà an tường.

Trong phòng ấm áp như xuân, lại không cảm thấy oi bức, nhìn một cái liền biết chính là đốt than thú thượng đẳng.

- Lại phải đi à?

Vẻ mặt Đại Kiều không vui, nàng ta nhìn muội muội, nói:

- Ngươi hắn một chút đi.

Tiểu Kiều ngồi bên cạnh, trong tay nghịch cổ cầm, đây là từ trong động ở hậu sơn lấy ra, bảo bối trân quý của Đại Tướng Quốc Tự.

Nhãn quang của bản thân Lý Ngư bình thường, nhưng hắn rất tín nhiệm nhãn quang của Đại Tướng Quốc Tự, có thể được bọn họ cất giữ, nhất định là giá trị xa xỉ.

Tiểu Kiều thuận tay gẩy một cái, dây đàn như nước hồ dấy lên gợn sóng, thanh âm có hiệu quả an thần.

- Ngươi nhìn bộ dạng nhăn nhó của hắn đi, chứng tỏ không phải là bản thân muốn đi.

Tiểu Kiều cười duyên nói.

Đại Kiều nhíu mày nói:

- Lại có người bắt nạt ngươi à?

Lý Ngư rất ủy khuất gật đầu.

- Đường Đế Lý Thế Dân sai sứ tới Biện Lương, muốn bắt ta tới Trường An, Đại Đường quốc lực cường thịnh, Tống Đế và Tể tướng của chúng ta cũng không dám đối địch với họ, đành phải ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió.

Đối thủ này quả thực quá cường đại, Đại Kiều vừa rồi còn là bộ dạng muốn ra mặt cho Lý Ngư, hiện tại cũng nhụt chí rồi.

Nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve mặt Lý Ngư, dụi đầu hắn vào trong lòng mềm mại của mình, nói:

- Không cho ở thì thôi, đã sớm ở Biện Lương đủ rồi, ai thèm chứ, chúng ta cùng ngươi ra ngoài.

Tiểu Kiều lắc đầu nói:

- Tỷ tỷ đừng mơ, chúng ta ra ngoài, không sợ bên Đông Ngô phái người nửa đường chặn giết. Nhưng người này rất nhát gan, hắn sẽ không dẫn chúng ta ra ngoài đâu.

Lý Ngư từ trong lòng Đại Kiều thò đầu ra, nói:

- Vẫn là Tiểu Kiều tỷ nghĩ chu đáo, ta vẫn chưa nghĩ đến.

- Tin ngươi mới có quỷ!

Tiểu Kiều rất không nể mặt, nói.

Lý Ngư lén lút bấu một cái lên đùi Đại Kiều, khiến sắc mặt nàng ta đỏ lên, tai nóng rực.

Quay đầu chải tóc, hung hăng lườm Lý Ngư một cái, lập tức tự bật cười.

Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ta thấy ta vẫn ra ngoài thì hơn, để tránh quấy rầy các ngươi.

Lý Ngư cười cười ghé tới, nói:

- Sao lại nói vậy, mọi người đều là người một nhà mà.

Đại Kiều bật cười khanh khách, ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Tiểu Kiều lại không dễ đối phó như Đại Kiều, nàng ta ôm cánh tay, xoay người đi chỗ khác.

- Tự ngươi dẫn tới tiểu hồ mị đó, ra ngoài tiêu dao khoái hoạt là được, nhưng đừng nhớ tỷ muội chúng ta. Chúng ta là âm nhân, xứng đáng bị người ghẻ lạnh.

Lý Ngư vội vàng thề thốt:

- Sao lại nói vậy, ta là chạy thoát thân mà, không phải đi du ngoạn, không dẫn theo ai cả.

- Thật à?

- Thật à?

Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, may mà lần này Phan Kim Liên phải ở võ đài Biện Lương tranh đoạt Cẩm Lan Ca Sa.

Bằng không nếu đáp ứng dẫn nàng ta đi, Tiểu Kiều ầm ĩ như vậy, đến lúc đó dẫn theo thì không phải, không dẫn theo cũng không phải, nghĩ thôi đã khiến người ta đau đầu.

Vừa nghe hắn không dẫn theo Phan Kim Liên, Tiểu Kiều xoay người lại, cười dài nói:

- Ngươi ra bên ngoài, nhất định phải giống như lúc ở Kiến Nghiệp, vượt qua được sự câu dẫn của nữ nhân như với ta mới được.

Lý Ngư nghe nàng ta chủ động nói tới chuyện ngày đó, liền biết nàng ta đã nói với tỷ tỷ, chắc hai tỷ muội đều hiểu nhau rồi.

Hắn vươn tay ra bấu một cái lên mặt Tiểu Kiều, cười nói:

- Đúng là không biết xấu hổ, hay lắm đấy mà nói ra.

...

Kim Lăng, đêm khuya.

Phóng mắt nhìn quanh, sắc trời u ám giống như phủ màn, che kín cả thiên địa không thấy ánh sáng.

Đã là ngoại ô, người ở rất thưa thớt, huống chi đang có tuyết, trong rừng cây trừ tiếng tuyết rơi ra thì không còn thanh âm gì khác.

Một chiếc xe ngựa cũ kỹ chậm rãi lái tới, tuy xe ngựa cũ nát, ngựa kéo xe lại màu lông bóng loáng, cơ nhục thắt chặt, thớt ngựa thở phì phì, thân thể bốc ra nhiệt khí trong không khí.

Phía trước xe ngựa có hai người mặc áo tơi, trên quần áo đã dính đầy tuyết, một người ngẩng đầu lên, nhìn nhìn bầu trời.

Đó là một người trẻ tuổi, bên miệng vừa mới mọc ra được chút râu, nhìn ra được hắn rất coi trọng râu của mình, chải chuốt chỉnh tề, còn bôi dầu bóng loáng.

- Tuyết lớn quá.

Người áo tơi bên cạnh ngẩng đầu, là lão nhân râu tóc hoa râm, có điều sắc mặt hồng nhuận, mắt sáng ngời có thần, áo tơi bó chặt vào cơ nhục, đều biểu hiện sự khỏe mạnh của hắn.

- Xuống đi, đừng để Giả Vũ Thôn sốt ruột chờ.

Trong một mảng đen xì, mơ hồ xuất hiện một cánh cửa lớn. Hai bên cửa treo đèn lồng tỏa ra u quang, bên trên treo biển, cạnh cửa là hai thạch điêu dị thú sát khí bức người.

- Sợ gì hắn, chỉ là đến xin cơm.

Lão nhân biến sắc, vươn tay ra hung hăng vỗ một cái lên trên đầu người trẻ tuổi,

- Nói gì vậy, miệng không biết đóng.

Lão nhân cảnh giác nhìn chung quanh, lại quay đầu nhìn nhìn sau lưng, sau khi ngồi thẳng dậy, trầm ngâm một lúc, nhìn người trẻ tuổi đó mấy lần, thở dài.

Người trẻ tuổi từ trên xe ngựa lôi một người xuống, nhìn bộ dạng thì vô cùng trẻ tuổi, sau khi bị túm xuống, liền không ngừng giãy dụa.

Người trẻ tuổi gõ một cái lên đầu hắn, mắng:

- Thành thật một chút, bằng không làm thịt ngươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)