Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 276: Tư tâm

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư nhìn Thái Kinh, không có một chút nộ khí, trong lòng chỉ cảm thấy bọn họ rất ngu.

Có lẽ là vì hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ tới nguyện trung thành với Đại Tống, không hề có suy nghĩ trung quân ái quốc, cho nên cũng không tồn tại cảm giác bị vứt bỏ.

Khi cần thiết, nếu có đủ lợi ích, muốn Lý Ngư giết Triệu Cát, hắn cũng không nháy mắt lấy một cái.

Đại Đường lợi hại không? Có thể là quốc gia quốc lực mạnh nhất trong lục triều.

Uất Trì gia lợi hại không?

Uất Trì gia là đại gia tộc tướng môn quyền thế, bá phụ và phụ thân của Khuy Cơ ôm hết Tả Hữu Đại Tướng Quân của Đại Đường.

Nhưng Tống Triều có cần thiết phải sợ không? Lý Ngư tự nhận là không, Chính Kinh Môn hiện giờ ở Đại Tống, lại sắm vai nhân vật gì, ngươi giao Lý Ngư ra, chẳng phải là càng mất lòng người à.

Lý Ngư ở tiền tuyến, trong một cái phất tay, chữa thương cho ba ngàn thương binh.

Đặt ở bất kỳ một quốc gia nào, sợ rằng đều sẽ được tranh cướp tới vỡ cả đầu, sau đó cao quan hậu tước, mỹ nhân thông gia, lôi kéo chặt chẽ.

Chỉ độc có Đại Tống, triều dã không hề có phản ứng, thậm chí không dẫn tới chấn động lớn bằng hắn xây lâm viên cho Hoàng đế.

Lý Ngư xua tay, nói:

- Không sao, vừa hay muốn ra ngoài chơi một chút.

Lâm Linh Tố vươn tay ra, đặt lên vai hắn,

- Ngươi đừng hành động theo cảm tình, có ta ở đây, không ai có thể làm gì ngươi.

Hắn nói xong câu đó, ánh mắt nghiêm lại, nhìn về phía Thái Kinh.

Lý Ngư cười nói:

- Cũng khéo, gần đây muốn ra ngoài đi dạo.

Lâm Linh Tố nhíu mày nói:

- Ngươi muốn đi đâu?

- Chưa nghĩ ra, tay cầm Tam Xích Kiếm, một thân nhẹ bẫng, thiên hạ to lớn, nơi nào mà không đi được? Nói không chừng tới Trường An, giết thêm mấy con lừa ngốc cho xả hận.

Sau khi Lý Ngư nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Lâm Linh Tố cũng không ngờ hắn lại kiêu ngạo như vậy, thầm nghĩ trong lòng, có phân thân chính là kiên cường thật.

Triệu Cát thở phào như trút được gánh nặng, đứng dậy nói:

- Vậy, trẫm là muốn giữ Lý Ngư, Thái Kinh ngươi không thể quá dung túng Đường sứ.

Sao không nói sớm đi? Đây rõ ràng là mã hậu pháo, nói suông một câu, nhẹ bẫng không có bất kỳ phân lượng gì.

Là quân chủ một nước lớn, nói ra những lời như vậy, chính là tối kỵ.

Nhưng Triệu Cát không thèm quan tâm, hắn chỉ cảm thấy giải quyết được phiền phức lớn, lại có thể tiếp tục du ngoạn hưởng lạc, trong lòng rất nhanh liền trở nên thoải mái.

Thái Kinh nhìn về phía Lâm Linh Tố, cười nói:

- Quốc sư, lần này lão phu cũng đành bất lực.

Lâm Linh Tố nhìn quyền tướng này, gần đây quyền bính của hắn càng lúc càng lớn, ở Đại Tống chính lệnh đều xuất phát từ tay Thái Kinh, Hoàng đế cơ bản không hỏi tới.

Có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, ánh mắt Lâm Linh Tố không ở tranh bá lục triều, cho nên hắn ngược lại nhìn rõ hơn một chút, thở dài nói:

- Thái tướng, sự cường thịnh của nhà Hán, thế gian đều biết, một triều bị diệt, vẫn ở trước mắt. Quyền thế không thể chỉ đấu trong hốc mắt, cần phải kiên cường một chút, mới có thể không khiến hàng xóm ngấp nghé.

Lâm Linh Tố nói xong, cũng đứng dậy rời khỏi, chỉ còn lại Thái Kinh, một mình ở trong sân. Ngự hoa viên rộng lớn, lập tức trở nên lạnh lẽo, Thái Kinh ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.

Hai mắt hắn không giống như là một lão nhân, không có một chút đục ngầu, ngược lại lộ ra một cỗ ngoan kình.

Một đạo sĩ cũng dám chỉ điểm giang sơn ở trước mặt ta, tự cho là nhìn xa, chẳng lẽ Thái Kinh ta phải dốc hết tâm huyết, may vá cái thuyền rách Đại Tống này à?

Kết quả là, chỉ bị Hoàng đế biếm ra khỏi kinh, có lợi ích gì?

Hắn đứng dậy, ra khỏi hoa viên, tất cả thị vệ và nội hoạn cùng cúi người vái.

Trong gió lạnh, lão Tể tướng này chậm rãi ra khỏi Cấn Nhạc.

...

Hay rồi, lại đắc tội với một nhà.

Lý Ngư lắc đầu bất đắc dĩ, hiện giờ mình thật sự là cử thế giai địch.

Bắt cóc Đại Tiểu Kiều, Đông Ngô là không dám đi rồi;

Cứu Đại Ngọc Bảo Sai, Đại Minh cũng phải đi vòng;

Giết cháu ruột của Uất Trì Cung, Đại Đường sai sứ đến đòi người;.

Đoạt đi tiểu Thánh Nữ, còn đoạt Tín ngưỡng chi lực của Vu Thần, Nam Cương đã liệt mình vào công địch số một;

Về phần Ngự Linh Đường, Minh Giáo, Cửu Bàn Tai, Nam Cực Tiên Ông. . .

Cũng đều ẩn tàng nguy hiểm.

Đại Tống nhát gan không dám để mình ở lại nơi này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Thục Quốc và Ngụy Quốc.

Tới Thục Quốc thì lại sợ bọn họ xúi mình làm cách mạng, muốn nhất thống lục triều, hệ số nguy hiểm khá cao, tỷ lệ thành công tiếp cận số không một cách vô hạn.

Chẳng lẽ lại đi làm quen với Tào lão bản một chút à?

Không được, mấy nữ nhân của mình đều quá đẹp, tới Ngụy Quốc luôn không yên tâm.

Nhất là bên cạnh mình còn có Đại Tiểu Kiều.

Kể ra, gần đây Đại Tiểu Kiều đang bế quan tu luyện, bởi vì sau khi mình chỉ điểm cho bọn họ diệu dụng của Bạch Hạc Công Pháp, hai tỷ muội đều có tiến cảnh.

Lý Ngư từ lâu nhỏ đi ra, muốn đi tìm Chu Vũ, bảo hắn sau khi mình rời khỏi thì trông coi tông môn cho tốt.

May mà sự vụ lớn nhỏ trong môn, cơ hồ đều do Chu Vũ và Hoàng Tín phụ trách, cũng không cần quá lo lắng.

Đan dược mình lưu lại, cũng đủ cho bọn họ chống đỡ mười năm tám năm. Điều đáng tiếc duy nhất chính là, sau khi mình trở về, một mực không có tiến bộ trên trận pháp, bằng không bày ra một đại trận trong môn, sẽ yên tâm hơn.

Lý Ngư chậm rãi đi ra, cuối cùng muốn nhìn phong cảnh Chính Kinh Môn một lần, hắn đi dạo lên đỉnh núi, dưới một một gốc cây liễu, Quỳnh Anh dựa lưng vào đại thụ, trong lòng ôm một con thỏ trắng ngần, gió đêm làm lay động tay áo, cành cây cũng rung động sàn sạt.

Hắn vừa định tiến lên, liền nghe thấy Quỳnh Anh đang nỉ non một mình, không khỏi dừng chân, dỏng tai nghe.

Tiểu Thánh Nữ ngồi một chút, lại đứng dậy, lưng dựa vào cây, ngẩng đầu nhìn con thỏ.

Tĩnh lặng một lúc, Quỳnh Anh nhẹ nhàng thở dài, lẩm bẩm:

- Thỏ con, hắn căn bản không dể ngươi ở trong lòng?

Đang nói, khóe miệng tiểu Thánh Nữ bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ôn nhu, nói khẽ:

- Nhưng hắn vẫn cứu ngươi ra, bị nhiều người đuổi giết như vậy, cũng không bỏ ngươi, ít nhiều... Ít nhiều cũng có chút để ý tới ngươi? Cho dù không bằng bọn họ. . . Nhưng một chút cũng tốt.

Lý Ngư càng nghe càng đau lòng, vừa định đi ra, lại nghe tiểu Thánh Nữ thở dài một tiếng, nói khẽ:

- Ngươi có Liên nhi tỷ tỷ đáng yêu như vậy, lại có Đại Kiều tỷ tỷ, Tiểu Kiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, ta. . . Ta vốn là không có hy vọng.

- Thỏ con đáng thương.

Quỳnh Anh dí con thỏ vào mặt, cọ cọ một chút.

- Ai nói, ta thích thỏ con này nhất.

Quỳnh Anh quay đầu, thấy Lý Ngư đang nhìn mình, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.

Nàng ta kinh hô một tiếng, giống như thỏ con bị giẫm phải đuôi, hai mắt không chớp, trong nhất thời toàn thân cứng ngắc, xấu hổ tới mặt nóng lên.

- Ngươi. . . Ngươi... sao... Lại ở bên cạnh nghe lén, thật đáng ghét.

Lý Ngư đi đến dưới tàng cây, tiếp nhận con thỏ, cầm tay nàng ta, tay kia thì đưa ra sau lưng, ném con thỏ đi.

Sau khi con thỏ rơi xuống đất, ngã không nhẹ, hai móng vuốt vỗ vỗ mặt, nhảy đi xa.

Lý Ngư ôn nhu vuốt ve mái tóc nàng ta, mắt thấy mặt tiểu Thánh Nữ đỏ ửng, xinh đẹp tuyệt luân, không kìm lòng được mà nhẹ nhàng ôm nàng ta vào trong lòng.

Quỳnh Anh thừa cơ dí khuôn mặt đã đỏ bừng nóng rực lên ngực hắn, nói nhỏ:

- Nói chung. . . Nói chung ngươi thích ta là được, có phải không?

Lý Ngư nói:

- Đó là đương nhiên, cái này còn cần phải hỏi à.

Tình cảnh này, Lý Ngư chỉ cảm thấy mình giống như đang ôm đồ chơi làm bằng đường, ngọt ngào vui vẻ, tình ý kéo dài, nâng mặt Quỳnh Anh lên, khẽ hôn một cái.

Trong lòng Quỳnh Anh vui sướng, nói khẽ:

- Vậy là đủ rồi, bất kể sau này ngươi thích ai, ở với ai, ta cũng không để ý, tóm lại là ta chỉ theo ngươi. Ngươi cũng đừng yêu ta nhất, chỉ cần. . . Chỉ cần. . . Đừng thay lòng đổi dạ là tốt rồi.

Lý Ngư thấy vẻ hân hoan ái mộ trong mắt nàng ta, lại nghe những lời đầy thâm tình của nàng ta, ấm ức trong lòng bởi vì chuyện ban ngày cũng bay sạch.

Mình chỉ cầu trường sinh, tiêu dao khoái hoạt tự tại, mặc kệ sự tranh đấu của lục triều, đế vương nhà nào hưng suy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)