Lý Ngư đang nhìn trộm Thủ Hành hòa thượng, đột nhiên ánh mắt Thủ Hành sáng quắc, nhìn tới.
Lý Ngư lập tức cất gương đi, cắn răng:
- Lão hòa thượng, lại không đi à.
- Hỏng, hỏng rồi, sư tôn, xảy ra đại sự rồi.
Chu Vũ hớt hải chạy vào, vừa đi vừa lau mồ hôi.
- Ngươi nhìn bộ dạng này của ngươi đi, còn ra thể thống gì.
Lý Ngư chậm rãi hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Chu Vũ xoa xoa trán, nuốt nước miếng, nói:
- Sứ đoàn của Đại Đường tới Biện Lương, điểm danh muốn bệ hạ giao sư tôn cho Đại Đường, mang về Trường An hỏi tội. Nói là sư tôn giết Khuy Cơ, muốn một cái công đạo.
- Đúng là cười chết người ta, quan của Đại Đường muốn trị tội người Tống, chẳng lẽ là khinh Đại Tống ta không có ai à? Bệ hạ và Thái Kinh nói như thế nào?
- Muốn sư tôn vào cung thương nghị.
Lý Ngư vừa nghe vậy liền giận tím mặt,
- Thương nghị? Thương nghị cái rắm, chỉ là một con lừa ngốc, giết thì sao? Hơn nữa, đó không phải là Quốc sư giết à, tìm ta làm gì?
- Người Đường nói Quốc sư người ta đức cao vọng trọng, nhưng có tội thì phải có phạt, Khuy Cơ không thể chết oan uổng, cho nên muốn sư tôn gánh tội thay.
Lý Ngư vỗ bàn đứng lên,
- Đây là tiếng người à! Thái Kinh thật quá đáng, Đường sứ nói ra những lời này, không chửi bọn họ một trận cho xong việc, còn muốn ta vào cung thương nghị?
Chu Vũ tiến lên, nói:
- Đại Đường cũng không có cách nào, bọn họ phải lấy ra một chút thái độ, bởi vì Khuy Cơ không phải là hòa thượng bình thường.
Lý Ngư chỉ lo giết, cũng không quá hiểu biết về Khuy Cơ này, thấp giọng hỏi:
- Có lai lịch gì?
- Hắn là con cháu đích hệ của vọng tộc Uất Trì thị trong Đại Đường, bá phụ là tổng quản Đường Kính Châu Đạo Hành Quân, Hữu Vũ Hầu Đại Tướng Quân, Ngạc Quốc Công Uất Trì Cung; phụ thân Úy Trì Tông là Đường Tả Kim Ngô Tướng Quân, Đô đốc Tùng Châu, phong Khai Quốc Công huyện Giang Du. Thằng ôn này khi xuất gia, là Đường Hoàng Lý Thế Dân tự mình hạ chỉ, hắn còn kháng chỉ không nghe. Cuối cùng nói ra ba điều kiện, sau khi Đường Hoàng đáp ứng, mới quy y xuất gia.
Lý Ngư cũng nuốt nước miếng, biểu cảm không còn kiêu ngạo nữa, hỏi:
- Ba điều kiện gì?
- Năm đó khi Huyền Trang pháp sư chưa mất tích, ở Trường An nhìn thấy Khuy Cơ, nói hắn có phật quang bao phủ, muốn thu hắn làm đồ đệ. Bị Khuy Cơ đánh cho một trận, sau đó cự tuyệt, Huyền Trang tìm đến Đường Hoàng, Đường Hoàng hạ chỉ, Khuy Cơ đề xuất ba điều kiện, một là hắn thích rượu ngon, sau khi xuất gia, ăn cơm đều phải uống rượu, bất luận đi đến đâu, phía sau đều phải có xe kéo rượu, tùy thời cung cấp cho hắn uống; thứ hai, hắn thích ăn thịt, sau khi xuất gia, ăn cơm đều phải có thịt, bất luận đi đến đâu, phía sau đều có có xe kéo thịt, tùy thời cung cấp cho hắn ăn; thứ ba, hắn thích nữ nhân, cho nên bất kể đi đến đâu, phía sau đều có một chiếc xe kéo một đoàn mỹ nhân.
Lý Ngư vừa nghe vậy liền nói,
- Thế mà cũng có thể đáp ứng à?
- Không những Đường Hoàng đáp ứng, ngay cả Huyền Trang pháp sư cũng đáp ứng, hơn nữa Hoàng đế còn ban cho hắn hơn một trăm mỹ nhân, lúc này Khuy Cơ mới quy y xuất gia. Người trong Phật môn đều gọi hắn là Tam Xa pháp sư (pháp sư ba xe).
- Không ngờ thanh quy giới luật như vậy cũng nhìn người ta phá bỏ, lục giới của Phật môn chính là cái rắm.
Lý Ngư bất mãn nói:
- Quốc sư cũng đúng là, ta không quen biết với Khuy Cơ, hắn lại không thể không biết gì chứ? Ta thấy Quốc sư giết hắn giống như giết gà, không do dự chút nào, ai ngờ lại có hậu trường lớn như vậy.
- Sư tôn, làm sao bây giờ?
- Đừng hoảng hốt.
Lý Ngư xua tay nói:
- Ta đi thăm dò nội tình của họ, chắc Thái Kinh lão nhân và bệ hạ cũng sẽ không nhát gan như vậy, giao ta ra đâu.
Lý Ngư vung tay áo, bước ra khỏi phòng đan, vươn tay ra vung lên, xa xa một con bạch mã chậm rãi chạy tới.
Bạch mã lười biếng, không xốc được tinh thần, Lý Ngư quất vào mông nó mấy cái, vẫn là bộ dạng cụ ông qua đường, chậm rãi từ từ.
Lý Ngư nhìn mặt trời, với cái tốc độ này, tới chạng vạng cũng không đến được hoàng cung.
Lý Ngư cởi túi rượu bên hông xuống, đút cho mấy ngụm, nó mới tung vó chạy ở đầu đường Biện Lương.
Hoàng đế Đại Tống đã sớm chuyển đến Cấn Nhạc, khi Lý Ngư đến, bên ngoài có hai người đang chờ.
- Bái kiến Chính Kinh sư thúc.
Lý Ngư nhìn một cái, là đồ đệ của Lâm Linh Tố, trong lòng lại có thêm chút tự tin,
- Sư phó của các ngươi tới chưa.
- Sư tôn đã vào rất lâu rồi.
Lý Ngư ờ một tiếng, có nội hoạn dẫn ngựa tới chuồng, thị vệ dẫn đường, đưa hắn đến một hoa viên.
Tuy là mùa đông, nhưng trong hoa viên sắc màu rực rỡ, cảnh xuân ấm áp.
Không khí có chút cổ quái, Hoàng đế ngồi ở thượng thủ, đã không còn vẻ hăng hái hăm hở ngày xưa, hơi có chút đờ đẫn.
Mí mắt Thái Kinh cụp xuống, nhìn đất, bộ dạng giống như đang buồn ngủ.
Lâm Linh Tố mày dài tới tận tóc mai, nhìn qua có chút tức giận.
Lý Ngư vừa tiến vào, mọi người đều nhìn tới.
- Bái kiến bệ hạ, Quốc sư.
- Đạo trưởng không cần đa lễ, người đâu, ban ngồi.
Triệu Cát ho khẽ một tiếng, Thái Kinh nói:
- Đạo trưởng, lúc trước ngươi nhất thời thất thủ, ngộ sát Từ Ân pháp sư Khuy Cơ, Khuy Cơ đó là hậu đại của tướng môn Đại Đường, chọc giận quân thần cả triều. Không phải là Phật môn phái người đến can thiệp, ngay cả Đường Đế cũng sai sứ tới hỏi tội. Hôm nay mời đạo trưởng tới, chính là thương nghị ra một chương trình, cởi bỏ cơn thịnh nộ của Đường Hoàng thế nào.
Trong lòng Lý Ngư cười lạnh một tiếng, người Đường tới nhanh thật, mình giết Khuy Cơ mới chỉ một tháng, sứ đoàn đã đến Biện Lương.
Đây không phải sứ đoàn, đây là ra roi thúc ngựa mà đến, xem ra địa vị của Uất Trì gia ở Đại Đường không thấp.
Lý Ngư cười nói:
- Đầu tiên, Thái tướng nói ngộ sát, là không đúng. Khuy Cơ coi rẻ Đại Tống ta, phá không mà đến diễu võ dương oai, xuất thủ trước, bị Quốc sư trấn áp. Đây là cử chỉ phải làm theo lẽ thường, cũng là phòng vệ chính đáng, sao lại nói là ngộ sát?
Lâm Linh Tố ở bên cạnh, vuốt râu nói:
- Không sai, nếu có người muốn báo thù cho Khuy Cơ thì cứ đến Nguyên Diệu Sơn Thần Tiêu Cung tìm ta.
Thái Kinh cười nói:
- Quốc sư và đạo trưởng nói không sai, chúng ta chiếm lý, người Đường vô lý, cho nên lão phu cảm thấy, Chính Kinh đạo trưởng có thể không thẹn với lương tâm, tới Trường An, giáp mặt nói rõ ràng việc này, Đường Đế là người thông tình đạt lý, nhất định sẽ không làm khó đạo trưởng. Lui một vạn bước mà nói, nếu bọn họ không nói đạo lý, Đại Tống ta cũng sẽ ngồi yên mặc kệ.
Lý Ngư cười lạnh một tiếng, sẽ không ngồi yên mặc kệ? Ta thấy tám thành là khiển trách một chút, Trường An là mình sẽ không đi rồi, không ngờ lão già Thái Kinh này đúng là loại nhát gan.
Chỉ là Đại Đường, có gì hay... Tuy quả thật có chút đáng sợ, nhưng cũng không thể làm mất tôn nghiêm một nước lớn chứ.
Lâm Linh Tố xua tay nói:
- Không được, nếu người Đường sai một sứ giả đến là có thể bắt người tới Trường An, đừng nói Lý Ngư sư đệ là nhân vật trọng yếu của Đạo môn Đại Tống ta, cho dù một con dân bình thường của Đại Tống, cũng mất hết quốc thể, khiến ức vạn sinh dân của Đại Tống thất vọng đau khổ.
Triệu Cát vẫn không nói câu nào, phía dưới mông hắn giống như có hòn đá kê mông vậy, hoạt động qua lại, rõ ràng là không thể ngồi yên.
Con mẹ nó, tuyệt!
Lý Ngư nhìn một đôi quân thần này, trong lòng so với nói là phẫn nộ, phần lớn là khinh thường. Ngồi ôm Đại Tống, lãnh thổ rộng lớn, nhân khẩu ức vạn, tuy năng nhân dị sĩ nhiều, nhưng lại đều ở ẩn dân dã. Chỉ từ điểm này cho thấy, chính là triều đình thất trách và vô năng. Năm nước khác, cao nhân trong nước cơ hồ đều làm quan làm tướng ở trong triều.
Thái Kinh cũng không nghĩ là bọn họ có thể đồng ý, chỉ là tung ra biện pháp này để tiện cho mình cò kè mặc cả, cuối cùng làm ra kế sách chiết trung.
Quả nhiên, nhìn thấy Lâm Linh Tố phản đối, Thái Kinh lập tức nói:
- Ài, vậy chỉ có thể để Chính Kinh đạo trưởng rời khỏi Biện Lương trước, tránh đầu sóng ngọn gió. Đợi cho việc này trôi qua lâu rồi, Uất Trì gia và Phật môn đều bình tĩnh lại, chúng ta tất nhiên sẽ can thiệp với bọn họ, đến lúc đó đạo trưởng trở về là được.
Lâm Linh Tố xua tay nói:
- Không được, có lẽ Thái tướng không biết, Lý Ngư sư đệ không phải người bình thường, ở lại Biện Lương do ta trông coi thì còn đỡ. Ngươi thả hắn ra khỏi Biện Lương, hắn đi đến đâu, sấm sét nổi lên đến đó, chỉ sợ sẽ khiến lục triều khó yên.