Trong lò đan phát ra thanh âm thông gió, Lý Ngư nắm giữ hỏa hậu rất thành thạo.
Hiện tại đan dược trong môn, kỳ thật cũng không thiếu, nhưng Lý Ngư mỗi ngày vẫn luyện đan.
Bởi vì luyện đan đối với hắn mà nói, là một cơ hội để nhận thức sâu hơn về Ngũ hành chi lực tương hỗ, giúp tu vi của hắn đề tăng rất lớn.
Chẳng trách Lâm Linh Tố mỗi ngày đều ngồi trong phòng đan, lúc trước Lý Ngư không hiểu, hiện tại hắn cuối cùng cũng hiểu rồi.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, một thân ảnh to béo giống như một cơn gió chạy vào.
Hắn gãi gãi đầu, sau khi nhìn thấy Lý Ngư, tiến lên nói:
- Lý đạo trưởng, huynh đệ ta, Sử đại lang trong môn của ngươi, nói là đến Diên An Đông Lộ tìm sư phụ Vương Tiến của hắn, đến lúc này vẫn chưa trở về. Mấy ngày nay ta nhớ mong hắn, cơm cũng ăn không vô, chỗ ngươi có tin tức gì chưa?
Hắn vừa nói ăn không ngon, miệng lại đầy mùi rượu, ít nhiều không có sức thuyết phục.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, lò đan tự mở, mấy viên đan dược bắn ra, tự động bay vào hồ lô. Lỗ Trí Thâm thấy mà tấm tắc lấy làm lạ, mở miệng đòi:
- Lý Ngư huynh đệ, mấy tên đồ đệ không nên thân đó của ta, ngươi cũng biết mà. Bọn họ đều xuất thân lưu manh, lúc nhỏ không có cơ hội tu luyện, đan dược này của ngươi...
- Cứ cầm đi.
Lý Ngư thuận miệng nói, Tân Tướng Quốc Tự của Lỗ Trí Thâm đánh nhau là rất tích cực, gọi cái là tới, lúc trước giết Tây Môn Khánh, Lỗ Trí Thâm cũng là thành viên quan trọng, đảm đương vũ lực.
Tuy bọn họ gọi là Tân Tướng Quốc Tự, kỳ thật nói trắng ra thì, chính là Lý Ngư và Lâm Linh Tố đẩy ra, vì lật đổ Đại Tướng Quốc Tự mà lâm thời thành lập.
Lý Ngư luôn coi Tân Tướng Quốc Tự là một chi nhánh của Chính Kinh Môn. Lỗ Trí Thâm cũng không khác gì bọn Lý Tuấn, Dương Chí, Sử Tiến.
Hắn ung dung nói:
- Đại sư không cần lo lắng, Sử Tiến có thư đến, còn chưa kịp đưa cho đại sư.
Lỗ Trí Thâm vui vẻ nói:
- Có thư truyền đến, chính là người không sao, thư ở đâu?
Lý Ngư quay đầu nói:
- Ngũ Nhi, tới tiền môn lấy thư của Sử sư thúc tới đây.
Một đạo đồng từ trên bồ đoàn đứng dậy, chỉ chốc lát sau đã mang theo thư về, Lỗ Trí Thâm khẩn cấp mở ra, sau khi đọc xong thì có chút thương cảm.
- Thì ra Sử Tiến huynh đệ đã tìm được Vương giáo đầu, ở lại chỗ Lão Xung Kinh Lược tướng công trợ chiến, Lão Xung Kinh Lược đối với ta không tệ, đáng tiếc lúc tiền tuyến cần người, ta lại không giúp được gì.
Trong lòng Lý Ngư khẽ động, Lão Xung lúc này có thể đánh ai?
Hay là Tây Hạ?
Nếu biên ải có chiến sự, Chính Kinh Môn có thể giúp một chút, ít nhất cũng có thể phái mấy đệ tử đi học hỏi kinh nghiệm.
Lỗ Trí Thâm buông thư, nói:
- Ài, một chuyến tay không, Chưởng giáo huynh đệ ngươi ăn cơm chưa, cùng nhau đi ăn nhé?
Nào có ai đến địa bàn người khác nói cùng ăn cơm, thế này không phải là tới ăn chực à?
Lý Ngư tức giận nói:
- Tháng này chúng ta trai giới, toàn ăn chay.
Lỗ Trí Thâm vỗ tay nói:
- Khi ta đến, ngửi thấy mùi thịt dê, đệ tử trong môn không giữ quy củ, vừa hay để ta ăn giúp các ngươi, để tránh lại phá giới.
- Cái này thì không phiền đại sư.
- Lý Ngư huynh đệ, ngươi làm sao thế, trước kia ngươi không phải là người nhỏ mọn như vậy.
Lý Ngư thở dài, nói:
- Trong môn này của ta, có một hòa thượng tới ăn chực tới, có thế nào cũng không đuổi đi được.
Lỗ Trí Thâm biến sắc,
- Không phải là nói ta chứ?
- Không chỉ là ngươi, có thêm một tên nữa.
Lỗ Trí Thâm cười nói:
- Vậy ta đi thử hắn, thuận tiện đuổi hắn đi.
Đối phó với một kẻ ăn chực, phải tìm một kẻ ăn chực khác, bởi vì bọn họ là quan hệ cạnh tranh.
Lý Ngư lấy ra gương nhỏ, chuẩn bị xem Lỗ Trí Thâm làm thế nào để xua đuổi được Thủ Hành hòa thượng.
Hiện tại hắn là thực sự muốn đuổi hòa thượng này đi, bởi vì hắn phát hiện, mình không mò ra được tu vi của hắn.
Đây là một chuyện rất đáng sợ, không nhìn rõ tu vi của hắn, có nghĩa là hắn rất có khả năng cao hơn ngươi mấy cấp bậc.
Dẫu sao Thái Bình Thanh Lĩnh Thư trên người Lý Ngư, là có thể rất dễ dàng thấy rõ kinh mạch của một người. Càng đừng nói tới Lý Ngư còn từng chữa thương cho hắn một lần.
Một người như vậy, mỗi ngày đều ở trong tông môn của mình, thỉnh thoảng lắc lư trước mắt mình, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không an toàn.
Rất nhanh, trong gương hiện ra thân ảnh của Lỗ Trí Thâm, hai đạo đồng chỉ về phía Thủ Hành hòa thượng, sau đó bước đi.
Lỗ Trí Thâm đi đến dưới tàng cây, nhìn lá cây trên mặt đất, bảy tám mảng được quét gom lại với nhau, gió thổi qua lại chỉ còn một mảng.
Mà Thủ Hành hòa thượng thì dựa lưng vào đại thụ, ánh mắt trống rỗng.
Lỗ Trí Thâm đi lên nghe nghe, thằng ôn này không ngờ đang mở mắt mà ngủ, còn đang ngáy.
- Ê, tên trọc... Hòa thượng này, sao ngươi lại ngủ ở đây?
- Ơ, trong Đạo môn, sao lại xuất hiện hòa thượng, chẳng lẽ ngươi là người của Đại Tướng Quốc Tựà?
- Ha ha, ta là Tướng Quốc Tự, nhưng không phải Đại Tướng Quốc Tự, mà là Tân Tướng Quốc Tự.
- Tân Tướng Quốc Tự?
Thủ Hành hòa thượng lắc đầu nói:
- Chưa nghe nói tới, có điều ta ngửi thấy người ngươi đầy mùi rượu, chắc hẳn Tân Tướng Quốc Tự này của các ngươi giới quy không nghiêm.
- Ta chính là phương trượng của Tân Tướng Quốc Tự, giới quy rắm chó gì, không cho uống rượu thì muốn lấy mạng ta à. Ngươi nói thử xem, là tửu giới quan trọng, hay là sát giới quan trọng hơn?
Ánh mắt Thủ Hành hòa thượng sáng ngời, nhìn Lỗ Trí Thâm, không trả lời hắn, mà là cười nói:
- Trong Chính Kinh Môn tàng long ngọa hổ, bần tăng phục rồi, nơi này không ngờ lại có một người mang phật quang. Muốn ta nói thì Phật môn chính tông ở Chính Kinh Môn, không còn ở Linh Sơn.
Tiếng cười của hắn dần dần trở nên càn rỡ, hơn nữa không có ý dừng lại.
Hắn thật sự giống như là nhìn thấy gì chuyện vô cùng thú vị, cười tới chảy cả nước mắt, nhưng Lý Ngư và Lỗ Trí Thâm lại không hiểu gì.
Lý Ngư sợ tới mức thiếu chút nữa đánh rơi gương xuống đất, con lừa ngốc này đúng là cái gì cũng dám nói, liều mạng kéo cừu hận cho mình à?
Hòa thượng này điên rồi?
Bệnh tâm thần?
Bị giam lâu quá nên đầu óc hỏng rồi?
Hắn vẫn đang ở đó cười, cười thỏa chí vui vẻ, cười mạc danh kỳ diệu.
Lỗ Trí Thâm sờ sờ gáy?
- Thôi, kẻ điên thì ta không thể trêu vào, ta không sợ gì hết chỉ sợ kẻ điên.
Hắn xoay người bước đi, bước chân có chút dồn dập, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn. Lý Ngư thấy mà trong lòng lập tức sáng tỏ.
Lỗ Trí Thâm nhìn qua thì cẩu thả, kỳ thật lại thận trọng như tóc, hắn tám thành là nhìn ra, Thủ Hành hòa thượng này không dễ chọc.
Bằng không với tính tình của hắn, tự dưng dám cười bừa bãi trước mặt hắn, ít nhất một trận đòn là không tránh được.
Lỗ Trí Thâm ngay cả thịt dê cũng không cần, trực tiếp đi xuống sơn môn, trở lại trong chùa.
Có thể khiến Lỗ Trí Thâm nhận thua, đây là người đầu tiên, Lý Ngư thở hắt ra một hơi, hòa thượng trong gương lại quay về dưới tàng cây.
Hắn khoanh chân ngồi xuống, khi đả tọa, không khác gì hòa thượng bình thường, hai mắt mở ra, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt sắc bén.
Tay hắn một hướng về phía trước, một hướng lên trên, bày ra một tư thế quái dị.
Tư thế này nhìn qua có chút dở ông dở thằng, nhưng nhìn lâu, giống như có ma lực, khiến người ta không rời mắt được.