- Hòa thượng kỳ quái.
Lý Ngư thu hồi gương trong tay, thấp giọng nói một câu.
Hắn giữ Thủ Hành hòa thượng ở lại tông môn, bố trí một nhiệm vụ hoàn toàn không thể hoàn thành, sau đó giám thị nhất cử nhất động của hắn, phát hiện hòa thượng này rất vui vẻ, không hề có ý tứ muốn chạy trốn.
Không bằng thử thả hắn ra, có lẽ đến bên ngoài, hắn sẽ lộ ra một tia sơ hở.
Lý Ngư hy vọng từ trên người hắn, moi ra được nhiều bí mật về Đại Tướng Quốc Tự hơn, nhưng hòa thượng này lại không chịu nói gì.
Thân hình hắn khẽ động, đi tới rừng cây ở hậu sơn.
Đường Tái Nhi đứng dậy, vỗ vỗ mông, nói:
- Chưởng giáo sư thúc.
Lý Ngư ừ một tiếng, nói:
- Ngươi ở đây làm gì?
- Hồi bẩm sư thúc, sư phó phạt ta quét rác ở đây.
Đường Tái Nhi vẫn rất tôn kính sư thúc này, dẫu sao khi nàng ta khó khăn nhất, là Chính Kinh Môn của Lý Ngư thu lưu nàng ta.
Đối với Đường Tái Nhi mà nói, nơi này là tông môn, cũng là nhà.
- Ngươi tới bên kia quét đi, ta có lời muốn nói với đại hòa thượng.
Lý Ngư cũng có ý kiến rất lớn đối với vấn đề đệ tử, nếu không có việc phải làm, kiểu gì cũng thay Lữ đại tiểu thư giáo huấn nàng ta một chút.
Lữ Linh Khởi là một nữ tử hung hãn, không ngờ sau khi thu đồ đệ, cũng có thể ôn nhu như vậy, không nỡ đánh mắng.
Đường Tái Nhi tò mò nhìn sang, Lý Ngư lườm nàng ta một cái, tiểu đạo cô cầm chổi bước đi.
Thủ Hành hòa thượng cười ha ha nói:
- Lý chưởng giáo có gì chỉ giáo?
- Chỉ giáo thì không dám, ta suy nghĩ cẩn thận một chút, có câu thi ân không cầu báo đáp, tu sĩ như ta nên có phẩm cách. Lúc trước muốn ngươi báo, là ta lòng dạ hẹp hòi. Ngươi đi đi, xuống núi đi, sau này ân oán giữa chúng ta xóa bỏ.
Thủ Hành xua tay cười nói:
- Chưởng giáo nói vậy là sai rồi, ngươi có ơn cứu mạng với ta, ta há có thể không hồi báo? Trước khi chưa quét xong, bần tăng sẽ không đi đâu cả.
- Nói vậy là sao? Ngươi ở đây quét lá cây, một chút tác dụng cũng không có, đối với bổn môn cũng không có một chút cống hiến nào. Ta nghe Hoàng Tín nói, ngươi quét rác quét ba cái nghỉ nửa canh giờ, một ngày quét chỗ không to bằng được bàn tay, nhưng mỗi lần ăn cơm ngươi đều xông pha đi trước, đây là ngươi báo ân à?
- Lá rụng quá nhiều, không thể xuống tay, nếu Chưởng giáo có phân phó gì khác, bần tăng cũng tuyệt không chối từ.
Lý Ngư câm điếc ăn hoàng liên, có khổ mà không nói được. Hắn chỉ vào đại hòa thượng, mắng:
- Cút! Mau cút đi! Không cần ngươi báo ơn.
- Nhân sinh trong thiên địa, có thù có thể không báo, có ơn sao có thể không, Chưởng giáo không cần nhiều lời, ta biết Chưởng giáo là tâm địa từ bi, không cần hồi báo, nhưng ơn này bần tăng phải báo!
- Ta. . . Ta
Lý Ngư tức tới run rẩy, trong lòng đã có kết luận, con lừa ngốc đuổi cũng không chịu đi này khẳng định là có dụng tâm kín đáo.
- Chưởng giáo, Chưởng giáo!
Một đạo đồng ở ngoài bìa rừng lớn tiếng la lên.
- Chuyện gì?
- Chưởng giáo, Quốc sư tới.
Lý Ngư vừa nghe vậy, phất tay áo nói:
- Ta cảnh cáo ngươi, mau mau xuống núi, chỗ này không chào đón kẻ không có tóc.
Đạo đồng dẫn theo hắn đi tới phòng đan, Lâm Linh Tố quả nhiên đang ở đây chờ.
Hắn đang ngắm nghía lò đan của Lý Ngư, trong tay còn có một hồ lô.
- Đan này ngươi luyện cũng có chút môn đạo, lại có khác biệt với cái ta dạy, hồ lô này ta cầm về, nghiên cứu đối chiếu một chút.
Lý Ngư không biết cầm đi bao nhiêu đan dược của người ta rồi, đương nhiên cũng ngại cự tuyệt, cười bảo:
- Được, lấy đan dược sáng nay mới luyện cho Quốc sư.
- Không cần, cái này là được rồi.
- Cung chủ hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta thế, có gì phân phó, chỉ cần phái người tới nói một tiếng là được mà.
Lâm Linh Tố tức giận nói:
- Bớt giở trò này thôi, lời ta nói chẳng có tác dụng gì ở chỗ ngươi cả, trừ khi là có tiện nghi để kiếm, không có lợi thì ngươi còn chẳng buồn động đậy.
- Cung chủ nói vậy thì oan uổng cho người ta quá, vì sự hưng thịnh của Đạo môn, có lần nào ta không phải là xung phong ở phía trước.
Lâm Linh Tố thở dài, nói:
- Lần này ta đến, là muốn hỏi ngươi một chuyện.
- Chuyện gì?
- Thái Bình Đạo các ngươi...
Lý Ngư vội vàng cắt ngang,
- Cung chủ, ta không phải Thái Bình Đạo.
- Ngươi không phải?
Lâm Linh Tố hừ lạnh một tiếng, bản thân Lý Ngư cũng có chút chột dạ, nếu hắn không phải, vậy còn ai phải?
Dựa theo cách nói của Long Nữ, Thái Bình Thanh Lĩnh Thư là tự chủ động chọn người tu luyện, thuộc về loại kinh chọn người, không phải người chọn kinh.
Hơn nữa mỗi một đời sẽ chỉ xuất hiện một Đại lương hiền sư, nói cách khác, hiện giờ chỉ có Lý Ngư tu đủ năm quyển. Tuy Trương lão đạo đến chết cũng không chịu để hắn nhận là người trong Thái Bình Đạo, nhưng xuất phát từ góc độ thực tế, tỉ lệ hắn là Thái Bình Đạo này sợ rằng còn thuần khiết hơn cả Trương lão đạo.
- Thái Bình Đạo các ngươi, là chú ý thuận thiên địa ngũ hành, thừa âm dương lưỡng hợp. Ngũ hành đầy đủ, âm dương điều hòa mới là chính đạo. Cho nên ta chuẩn bị để Phúc Kim tu Hậu Thổ Quyết xong lại tu thêm cái khác.
- Cái gì?
- Đạo gia tam đại thuật pháp, kim đan, linh triện, phòng trung, kim đan chi đạo, là chú ý nội ngoại kiêm tu, cũng là chậm chạp nhất, ngắn thì tu thành mấy trăm năm, không thì cũng phải ngàn năm. Thuật linh triện, kêu gọi quỷ thần, sở trường tranh đấu với người ta, cảnh giới tu vi tăng cũng không nhanh.
Lý Ngư nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn để nàng ta tu thuật phòng trung?
- Đúng vậy.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Không được, Phúc Kim mới bao giờ tuổi?
Triệu Phúc Kim kỳ thật là đồ đệ mình tìm cho Trương Thừa Phong, là Nhị sư tỷ chính nhi bát kinh của Chính Kinh Đạo, tuy Lâm Linh Tố có lòng ái tài, một mực giữ nàng ta lại Thần Tiêu Cung, nhưng không có nghĩa mình thừa nhận nàng ta là đệ tử Thần Tiêu Cung.
Tuy Trương lão đầu có chút cổ hủ, nhưng mình tuyệt đối sẽ không cho phép truyền nhân đồ đệ của hắn bị cướp đi. Cho nên Lý Ngư một mực cho rằng, mình trên chuyện tu luyện của Triệu Phúc Kim, có quyền lên tiếng hơn Lâm Linh Tố.
- Gây dựng tốt cơ sở, ngươi cũng không phải không hiểu thuật phòng trung, căn cơ càng cao, đến lúc đó sẽ nước chảy thành sông.
Lâm Linh Tố nhìn về phía Lý Ngư, nói:
- Trong lục triều, tuấn kiệt trẻ tuổi không ít, ta từng cân nhắc rồi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đều không bằng ngươi, trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác.
Lý Ngư cảm thấy hắn có chút cố chấp, có đôi khi, hắn vì thực hiện mục đích, nhất là mục đích chấn hưng Đạo môn này, là thật sự không từ thủ đoạn.
Triệu Phúc Kim là Đế Cơ của Đại Tống, thân phận cao quý, thiên tư đã không thể dùng từ kinh tài tuyệt diễm để hình dung, nàng ta dùng thân thể phàm nhân, mang theo thần tính.
Nếu Triệu Phúc Kim thật sự tu thành đại đạo, trở thành người đứng đầu của đạo gia Đại Tống, như vậy ít nhất ở Đại Tống này, địa vị của đạo gia là không thể dao động.
Lâm Linh Tố nói:
- Ngươi tu Thanh Mộc Quyết, là thuật phòng trung tốt nhất trong lục triều mà hiện nay ta được biết. Ta đến chính là thông báo cho ngươi một tiếng, khi truyền đạo, phải thích hợp tu tập một chút Thanh Mộc Quyết. Sau đó ngươi cũng phải thân thiết hơn với Phúc Kim, để tránh mười mấy năm sau, khi thành công, hai người các ngươi lạnh nhạt, nàng ta không nguyện ý.
Lâm Linh Tố ho khẽ một tiếng, nói:
- Ta không phải quá am hiểu đạo nam nữ ở chung, ngươi phải tự nắm bắt.
Lý Ngư giương mắt nhìn về phía Lâm Linh Tố, nói:
- Theo cá nhân ta mà nói, là cự tuyệt loại kết đôi này, nhưng vì Đạo môn, ta nguyện ý bỏ qua một số ý nguyện của mình. Có điều...
- Sao?
- Có chỗ tốt gì không?
Lâm Linh Tố nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ mười vạn phần,
- Đối với ngươi mà nói, bản thân chuyện này chính là lợi ích lớn nhất, ngươi có biết, song tu một lần với Phúc Kim, có thể tiết kiệm cho ngươi bao nhiêu năm khổ tu không?
Lý Ngư hỏi dò:
- Ít nhiều gì cũng cho một chút chứ, dẫu sao ta cũng phải trả giá mà.
Lâm Linh Tố đột nhiên bật cười, thậm chí chớp chớp mắt với Lý Ngư, nói:
- Nếu lần này chúng ta thắng được Cẩm Lan Ca Sa, Thần Tiêu Cung ta từ bỏ.
Tuy biểu cảm của Lâm Linh Tố khiến Lý Ngư cảm thấy mình đang bị hắn lừa, nhưng Cẩm Lan Ca Sa, không có lý do gì lại không cần.
- Một lời đã định!