Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 272: Nợ

Chương Trước Chương Tiếp

Da thịt thối rữa một lần nữa mọc lại, tướng mạo của người này cũng từ từ trở nên rõ ràng.

Xương gò má cao, tai dựng, mũi nhọn môi mỏng, một đôi mắt tam giác ánh ra tinh quang, lại phối thêm khung xương gầy gò, nhìn có chút hung ác.

Khiến người ta chú ý hơn là cái đầu trụi lủi của hắn, bên trên đốt giới ba, rất rõ ràng là hòa thượng.

Khi hắn tỉnh lại, xúc cảm thân thể khôi phục đầu tiên.

Hắn phát giác ra, mình đang nằm trên một tấm ván gỗ cứng rắn.

Hiện tại chắc là mùa đông, thật sự lạnh quá.

Mắt chậm rãi mở ra, phát hiện có một đám người, đang cười dài nhìn mình.

- Ngươi tỉnh rồi à?

Một đạo đồng cười bảo:

- Chưởng giáo quả nhiên lợi hại!

Sau đó người chung quanh đều hoan hô, người nằm trên ván gỗ cũng từ từ ngồi dậy.

Hắn nhìn chung quanh một cái, đột nhiên biến sắc,

- Vẫn là ở Đại Tướng Quốc Tự!

- Nơi này đã không phải Đại Tướng Quốc Tự, nơi này hiện giờ là địa bàn của Chính Kinh Môn chúng ta.

- Chính Kinh Môn?

Nhìn bộ dạng mê man của hắn, Hoàng Tín cười nói:

- Ngươi bị nhốt quá lâu, ngay cả Chính Kinh Môn mới xuất hiện cũng không biết à.

- Các ngươi đã cứu ta?

Lý Ngư hỏi:

- Ngươi là ai, vì sao lại bị Đại Tướng Quốc Tự giam giữ?

- Ha ha, bần tăng pháp danh Thủ Hành.

Giả.

Lý Ngư lập tức nhìn ra, hòa thượng này đang nói dối, có lẽ là vì Lý Ngư mỗi ngày đều báo ra tên giả, khiến hắn có trực giác trời sinh.

Hòa thượng này đứng dậy, hoạt động gân cốt, tấm tắc lấy làm lạ nói:

- Vị này chính là Chưởng giáo của Chính Kinh Môn à? Quả nhiên là hảo thủ đoạn. Ơn cứu sống hôm nay, ngày sau tất sẽ hậu báo.

Nói xong hắn muốn đi, Lý Ngư đè hắn lại, ngươi cũng tiêu sái thật, nói vài câu hình thức rồi muốn đi à.

Nếu ngươi khách khí, thành khẩn một chút, nói ra mình là ai, vì sao bị giam giữ, thì cũng thôi.

Dẫu sao mọi người đều là kẻ địch của Đại Tướng Quốc Tự, Lý Ngư cũng sẽ không làm khó hắn.

Nhưng hắn hiện tại lại bày ra diễn xuất này, quá khiến người ta chán ghét.

- Ha ha, vị đại sư này, trước khi đi, có phải nên trả chút tiền chữa bệnh không.

Hòa thượng tự xưng là Thủ Hành lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức cười nói:

- Cái này thì dễ thôi, để ngày khác ta bảo đệ tử đưa tới.

Tiểu Kim Liên hiểu Lý Ngư nhất, nàng ta ở bên cạnh buồn bã nói:

- Chính Kinh Môn không cho nợ.

- Đúng vậy.

Hòa thượng này cũng không hoang mang, xòe tay cười nói:

- Vậy thì tự mâu thuẫn rồi, trên người ta cũng không giấu gì, nếu không cho ta đi, vậy ta lấy đâu ra tiền mà trả?

Lý Ngư cười nói:

- Cái này thì đơn giản thôi, trong môn chúng ta còn thiếu một chân quét rác, làm phiền đại sư ngươi, dùng lao động để gán nợ. Đợi cho trong môn không còn một mảng lá rụng, lại tùy đại sư rời đi.

Hòa thượng nhìn một vòng, hiện giờ đang là mùa đông, Đại Tướng Quốc Tự toàn là núi lớn, muốn vào mùa đông khiến ngọn núi không có một mảng lá rụng, đó chính là nói hươu nói vượn.

Lý Ngư đề xuất yêu cầu vô lý như vậy, hắn cũng không tức giận, có thể thấy được công phu dưỡng khí làm được không tồi.

- Vậy được rồi, bần tăng làm hết sức là được.

Ánh mắt của Thủ Hành hòa thượng lướt qua trên mặt Lý Ngư, cười bảo.

Xem ra hắn rất tự tin, chờ khôi phục tu vi, hắn cảm thấy mình có thể tùy tiện rời khỏi.

Lý Ngư dẫn theo các đệ tử, xoay người bước đi, chỉ còn lại Hoàng Tín dẫn theo Thủ Hành hòa thượng đi lĩnh chổi.

Hòa thượng này còn muốn chạy à, không có cửa đâu, phải moi ra hết bí mật trên người hắn rồi tính.

Rất nhanh, Đoản Bối dẫn theo tam yêu vào trong sơn động ở. Tiêu Nhượng cũng chuyển vào, kỳ thật bên trong thành thiên địa, có rất nhiều phòng, tư lao và thư khố cũng chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ mà thôi.

Đây là một bảo khố giống như mê cung, cần Chính Kinh Môn chậm rãi thăm dò, thu hoạch tuyệt đối là không nhỏ.

...

Thủ Hành hòa thượng cầm chổi, dọn dẹp lá rụng ở trong núi.

Hắn lười biếng, cũng không quá lo, bởi vì trong lòng hắn hiểu, cho dù nghiêm túc tới mấy, cũng không quét hết được lá rụng trong núi.

Mình được người ta cứu ra, nhưng lại bị nhốt kiểu khác.

Hắn ngồi dưới một thân cây, nhìn bầu trời mờ mịt, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng.

Đại Tướng Quốc Tự cũng đổ rồi, Phật Đạo chi tranh của Tống Triều đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nghiêng về phía Đạo gia một cách vô hạn.

Hắn cũng không để ý tới những cái này, hắn chỉ muốn biết, thứ đó có còn ở trong Đại Tướng Quốc Tự hay không.

Một tiểu cô nương cầm chổi đi tới.

Thủ Hành hòa thượng thu hồi ánh mắt, cũng thu hồi sắc mặt ngưng trọng, cười ha ha.

Hắn nhìn lại, đột nhiên ngây ra một thoáng, tiểu đạo cô trước mắt tuổi không lớn, trên người không ngờ lại có phật quang.

Tông môn này, đúng là tàng long ngọa hổ, chẳng trách có thể đoạt được cơ nghiệp của Đại Tướng Quốc Tự.

Thủ Hành dụi dụi mắt, cười cười vẫy tay,

- Tiểu hữu, sao ngươi cũng tới đây quét rác à?

Tiểu đạo cô giống như không phát hiện nơi này có người, chỉ chỉ mũi mình, hỏi:

- Ngươi là nói ta à? Ta chọc giận sư phó, bị phạt tới đây quét rác.

Tuy bị phạt, nhưng trong ngữ khí của nàng ta không hề có vẻ oán hận. Nhắc tới sư phó, thậm chí còn không nhịn được mà mỉm cười.

Dung nhan của tiểu đạo cô là trời sinh, toàn thân trên dưới không có một chút trang điểm nào. Nàng ta không xinh đẹp, diện mạo cũng rất bình thường. Nhưng dáng người rất cao, duyên dáng yêu kiều lại có thái độ thong dong, tuổi còn nhỏ đã có mấy phần khí chất trí tuệ.

Nếu nói cả người rực rỡ nhất, phải thuộc về mắt của nàng ta, to mà sáng, ánh mắt lại có thần sắc bén, nàng ta không giống như phần lớn tiểu nương là ánh mắt cụp xuống, mang tới cho người ta cảm giác ngoan ngoãn, mà là tự tin nhìn thẳng vào tất cả sự vật mà thị lực của nàng ta có thể nhìn tới.

- Ha ha, đến bên này, cùng nhau ăn bơ làm biếng nhé?

Thủ Hành hòa thượng cười nói.

- Được.

- Ngươi tên là gì?

- Đường Tái Nhi, ngươi thì sao?

Đường Tái Nhi vẫn là bị sư phó gọi về, khi đó nàng ta đang ở Đại Minh, mỗi ngày đều cướp của người giàu chia cho người nghèo, tạo ra được chút thanh danh.

- Ta á, ta lập tức Thủ Hành.

Hai người một lớn một nhỏ, nói chuyện cũng vô cùng hòa hợp, không có ngăn cách. Ngữ khí của bọn họ giống như lão bằng hữu nói việc nhà, đều rất thật lòng với nhau.

- Nghe khẩu âm của ngươi, ngươi cũng là người Đại Minh à?

Hòa thượng hỏi.

Đường Tái Nhi gật đầu, nàng ta ở Đại Minh tuy sống rất không tốt, nhưng thân nhân của nàng ta đều được chôn ở nơi đó.

- Đại sư là người ở nơi nào?

- Ta á, chính là thành Bắc Kinh phủ Thuận Thiên.

- Vậy sao ngươi lại đến đây?

Thủ Hành hòa thượng cười nói:

- Ta đến làm một đại sự, đáng tiếc ta làm không tốt.

Đường Tái Nhi không truy hỏi, nàng ta ngồi dưới đất, nâng má thở dài.

Thủ Hành hiển nhiên là đặc biệt để bụng tới tiểu đạo cô này, hắn ở đây rất lâu, tất cả những lời đã nói cộng lại cũng không nhiều bằng được hôm nay.

- Ngươi đến từ Đại Minh, ngươi có thích Đại Minh không?

Đường Tái Nhi suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta không thích Đại Minh, không thích nhất là quan lại Đại Minh, bọn họ ức hiếp chúng ta, không một coi chúng ta là người.

- Ngươi cảm thấy nên làm gì mới có thể cứu vãn được bách tính?

Đường Tái Nhi không cần nghĩ ngợi, bật thốt lên:

- Giết tất cả người xấu, để người nghèo lên làm quan, bọn họ sẽ đối tốt với người nghèo.

Thủ Hành hòa thượng bật cười,

- Để người nghèo làm quan, bọn họ sẽ không còn là người nghèo nữa, những quan lại đó mới là người nghèo. Chỉ là đảo ngược lại cho nhau mà thôi, có thay đổi gì đâu.

Đường Tái Nhi lắc đầu nói:

- Không đâu, người nghèo sao lại ức hiếp người nghèo?

- Không những sẽ ức hiếp, còn có thể mà nghiêm trọng hơn.

Thủ Hành hòa thượng cười nói:

- Ngươi biết không, những đại quan Đại Minh đó là hậu duệ quý tộc, tổ tông của bọn họ trước kia cũng từng xuất thân từ người cùng khổ, chỉ sợ còn nghèo hơn ngươi.

Đường Tái Nhi suy nghĩ cả nửa ngày, nàng ta cảm thấy đại hòa thượng nói không đúng, nhưng lại không thể phản bác.

- Vậy ngươi nói nên làm gì?

Thủ Hành đứng dậy, tịch dương màu vàng xuyên qua cành khô bao phủ trên người hắn, hòa thượng chắp tay sau lưng, đứng dưới tàng cây cười nói:

- Ta á? Ta chỉ muốn quét sạch lá rụng, nào có nghĩ tới loại đại sự cứu vãn thương sinh này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)