Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 271: Lợi dụng

Chương Trước Chương Tiếp

- Người nào!

Hoàng Tín cũng xù lông, quát lớn.

Tuy mọi người thường ngày không sợ quỷ, nhưng với hoàn cảnh hôm nay, đột nhiên thò ra một kẻ vẫn chưa chết hẳn cũng đủ khiếp người.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, người này không ngờ vẫn còn mạch đập mỏng manh, cả người hắn đã thối rữa, nhưng chắc là dùng bí pháp bảo vệ tâm mạch, khiến mình tiến vào trạng thái chết giả, có chút tương tự với mình chìm sông trốn chạy, thoát khỏi sự đuổi giết của Minh Giáo.

Loại phương pháp này có khuyết điểm, chính là thân thể của ngươi đã tiến vào trạng thái chết giả, trừ khi có thể giống như Lý Ngư, dùng Thủy Tự Quyết bảo vệ thân thể, bằng không huyết nhục sẽ chậm rãi thối rữa.

Rất rõ ràng, người này không biết Thủy Tự Quyết, nếu phát hiện muộn hơn một đoạn thời gian, chắc hắn đã chết ngắc rồi.

Lý Ngư chỉ một cái, hai nê nhân từ trong đất đi ra, khiêng người đã thối rữa này đi ra ngoài địa đạo.

Nê nhân chuyển người trọng thương vẫn còn một chút dấu hiệu sinh mệnh này đi, ngón tay Lý Ngư lại khẽ động, mở linh lực ra tìm kiếm, xem còn có ai sống sót không.

Một loại cảm giác vô lực mềm nhũn tràn ngập kinh mạch của hắn, Lý Ngư lắc đầu, nơi này có pháp trận các đại hòa thượng bày ra, hạn chế thi triển linh lực.

Trong tư lao này, bị nhốt chắc cũng không phải phàm nhân, bày ra pháp trận là rất tất yếu.

Bất kể người bọn họ nhốt là ai, nếu Lý Ngư muốn hiểu biết về nội tình của Đại Tướng Quốc Tự, muốn tiếp tục đào sâu chùa lớn có nội tình ngàn năm này, tốt nhất phải cứu sống người này.

Kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, những lời này rất nhiều lúc đều là chính xác.

Đến bên ngoài, ánh mặt trời chói mắt, lúc này mọi người mới quan sát kỹ, chỉ thấy thân thể người trên mặt đất đã thối rữa hơn nửa, cả người tỏa ra mùi hôi.

Từ quần áo của hắn mơ hồ có thể nhìn ra, là dùng tơ lụa tốt nhất. Cho dù là nhục thân đã thối rữa, đại bộ phận quần áo vẫn chỉnh tề.

- Chưởng giáo, muốn cứu người thì mau cứu đi, khó ngửi quá.

Hoàng Tín biết sự lợi hại của Lý Ngư, y thuật của hắn vô cùng kì diệu, quả thực có thể so sánh với mấy đại thần y nổi tiếng thiên hạ.

Lý Ngư lắc đầu, nói:

- Bị thương đến mức này, là rất hiếm thấy, không thể lãng phí. Triệu tập đến toàn bộ đệ tử tu tập Thủy Tự Quyết lại, quan sát ta thi pháp.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt Hoàng Tín trở nên cổ quái, nhìn Chưởng giáo nhà mình một cái, sau đó vào trong môn gọi người.

Rất nhanh, bảy tám đệ tử Chính Kinh Môn được Hoàng Tín xua như xua vịt tới.

Bọn họ đều che lụa trắng, cầm đầu chính là Đại sư tỷ Phan Kim Liên của Thái Bình Đạo.

Ngũ Hành Linh Căn không dễ tìm, có thể gom được nhiều như vậy đã là giỏi lắm rồi.

Nàng ta vừa đến, liền liếc mắt đưa tình với Lý Ngư.

Lý Ngư ho khẽ một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Các ngươi đến đây nhìn, chỗ người này bị thương là ở đâu, mỗi người đều viết ra.

Một đám đệ tử đi lên, quan sát kỹ, từng đạo thủy linh thăm dò trên người người bị thương. Trong những người này, có một nửa là đạo đồng đạo cô, chỉ có một người tuổi hơi lớn, đại khái khoảng hơn bốn mươi tuổi, bọn họ bất kể là nam nữ lão ấu, đều đã bái Phan Kim Liên làm thầy.

Đột nhiên, cổ tay hắn giật giật, các đệ tử giật nảy mình, Lý Ngư tay mắt lanh lẹ, hai cái dây leo trói hắn lại.

Lý Ngư chỉ huy Phan Kim Liên, thu hồi tất cả đáp án, nhìn một cái thì chỉ có Phan Kim Liên là viết đầy đủ nhất, người khác đều có lầm lẫn.

Lý Ngư bắt đầu giảng từ vết thương, dạy học tại hiện trường, bảo những đệ tử này từng người tiến lên, thay phiên nhau thí nghiệm.

Các đệ tử hệ thủy, còn có thể thấy thú vị, nhưng người khác thì không hiểu ra sao, nghe mà đau đầu.

Hoàng Tín nhìn một cái, mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, tiến lên ôm quyền nói:

- Chưởng giáo, hôm nay còn cứu không?

- Không vội, gọi Đại Tiểu Mộng tới, thử Thực Mộng Thuật trên người người này.

Hoàng Tín nuốt khẩu nước miếng, Chưởng giáo là quyết tâm, muốn dùng người đáng thương này đến cực hạn.

Lý Ngư nhìn thần sắc cổ quái của mọi người, ho khẽ một tiếng, giải thích:

- Chết giả là một loại kỳ thuật, nhất là án lệ hiện giờ đúng là quá hiếm thấy. Người chết giả, đầu óc hắn rốt cuộc có vận chuyển hay không, rốt cuộc còn có ý thức hay không, sợ rằng ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

- Nhưng mộng thì không thể gạt người, đây là một cơ hội hiếm có, cần phải lợi dụng tốt. Vị lão huynh này, ở trong lao tù lâu như vậy, chúng ta cứu hắn ra, hắn khẳng định sẽ không để ý đến những tiểu tiết này đâu.

Một lát sau, hai thân ảnh thấp bé chậm rãi đi tới.

Thân thể bọn họ còng còng, giống như hai tiểu lão đầu, tốc độ đi đường chậm đến khiến người ta giận sôi.

Đạo bào trên người cũng tính là vừa người, nhưng lại càng làm lộ ra vẻ thấp bé của bọn họ.

Đến trước mặt, hai Thực Mộng Thú cúi đầu với Lý Ngư, đồng thanh nói:

- Sư tôn.

Lý Ngư gật đầu, cười nói:

- Các ngươi đến thử xem, có thể xâm nhập mộng cảnh của người này không.

Lý Ngư vành mắt người này ra, hai Thực Mộng Thú ghé tới, nhìn vào.

Rất nhanh, bọn họ liền không nhúc nhích, mà "Người bị thương" cũng hoàn toàn không động đậy, trên khuôn mặt đã thấy được cả xương cốt của hắn, thậm chí xuất hiện vài tia an tường.

Ước chừng sau thời gian nửa nén hương, Đại Tiểu Mộng đồng thời ngẩng đầu lên, trong mắt ánh sáng lóe sáng rồi biến mất.

- Sư tôn, mộng của hắn toàn là chịu hình và bị đánh.

Đại Mộng chậm rãi nói.

- Vậy cũng đủ thảm rồi.

Lý Ngư lòng đầy đồng tình nói,

- Hai người các ngươi, đến bên cạnh tìm chỗ ngồi xuống, ta sắp bắt đầu.

Mọi người ngồi xuống ở chung quanh, đều thò cổ quan sát, Lý Ngư không tùy tiện thi pháp cứu người, đây chính là một cơ hội hiếm có.

Chỉ thấy ngón tay hắn khẽ động, vẽ vài đường trong không trung, một đạo hơi nước bao phủ thân thể của người trọng thương, chậm rãi bồng bềnh trong không trung, cách đất khoảng nửa thân người.

Hơi nước bắt đầu chậm rãi xoay tròn, thân thể của hắn giống như một vòng xoáy, hấp thu Thủy linh chi lực.

Làn da huyết nhục đã Thối rữa chậm rãi rơi xuống đất, cơ nhục mới bắt đầu sinh ra.

Cuối cùng là da thịt, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đóng vảy, bong tróc, lộ ra da mới.

Thậm chí ngay cả tóc, móng tay, cũng mọc mới. Thân thể của hắn bắt đầu chậm rãi đứng lên trong không trung, xoay tròn qua lại.

Lý Ngư cũng không phải muốn khoe khoang kỹ thuật, mà là muốn các đệ tử thấy rõ.

Với tu vi hiện giờ của hắn, hoạt tử nhân, nhục bạch cốt, chỉ là chuyện một cái nhấc tay.

Tất cả mọi người đứng lên, nhìn một màn trước mắt này, thán phục không thôi.

Nhất là đệ tử hệ thủy, hai mắt lại lóe sáng, khát vọng mình có một ngày cũng trở nên lợi hại như vậy.

Lý Ngư phụng phịu, nói:

- Xem có kỹ, đừng thất thần.

Những đệ tử này rõ ràng là đang thất thần, chỉ là kinh thán thủ pháp của mình, chứ không nhớ kỹ mỗi một động tác.

Lúc này mọi người mới thu hồi tâm tư, vừa rồi cảm xúc cuồn cuộn, không nhập tâm tưởng tượng mình nên thi pháp như thế nào, lúc này lại có chút hối hận.

- Đều tới gần hơn mà xem.

Mọi người ùa lên, bao vây người bị thương đã khôi phục tướng mạo ngày xưa.

Đột nhiên, mắt hắn chậm rãi mở ra, liếc thấy ánh sáng, khiến hai mắt hai mắt đau nhói.

Chung quanh còn có nhiều hài tử như vậy, cúi đầu vây xem mình. Ánh mắt bọn họ rất cổ quái, vì sao bọn họ lại vui vẻ như vậy?

Chẳng lẽ ta đã chết rồi?

Ngay khi người bị thương đang hoài nghi mình đã lên thiên đường, một thanh âm còn hơi non nớt hưng phấn kêu lên:

- Chưởng giáo, hắn thực sự sống lại rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)