Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 270: Nhà tù riêng

Chương Trước Chương Tiếp

- Đi mời Tiêu tiên sinh đến đây.

Lý Ngư phát hiện, nơi này có rất nhiều sách cổ, đều là văn tự kỳ quái.

May mà mình mời được Tiêu Nhượng đến, bằng không thực sự không biết phải đi đâu tìm người phiên dịch.

Vừa ăn Trúc Cơ Đan Lý Ngư luyện chế, Tiêu Nhượng vốn đang đả tọa thì cảm nhận được loại biến hóa kỳ diệu này, nghe thấy Lý Ngư gọi hắn, vội vàng sửa sang lại quần áo, theo một đạo sĩ đi tới sơn động.

Trong sơn động, Hoàng Tín đã phái người, lấy đến rất nhiều dạ minh châu.

Đi vào chỗ giá sách, Tiêu Nhượng ôm quyền,

- Chưởng giáo.

Lý Ngư gật đầu nói:

- Mau đến xem xem, đây đều là gì.

Tiêu Nhượng nhìn thấy nhiều sách cổ như vậy, thấy cái mình thích là thèm, kích động đi lên trước cầm lấy một quyển da trâu.

Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Lý Ngư, Tiêu Nhượng có chút thấp thỏm, nói:

- Chưởng giáo, loại văn tự này ta chưa bao giờ thấy, hình như là Man nhân nơi cực tây sử dụng.

Lý Ngư nhìn một cái, cái hắn lấy là chữ cái La Tinh, nói:

- Bọn họ bị người Tây Vực ngăn cách ở giữa, căn bản chưa từng đến, ngươi xem không hiểu cũng là bình thường, cái này thì sao?

Tiêu Nhượng nhìn một cái, lại là văn tự An Tức lần trước, hắn cởi lụa trắng quấn ra, ở dưới dạ minh châu, tự nhìn một lúc, ngẩng đầu nói:

- Đây là bái thiếp một chùa cổ Tây Vực khi đến Trung Nguyên, viết cho Đại Tướng Quốc Tự.

- Chùa cổ Tây Vực?

Lý Ngư nghe mà không hiểu ra sao.

Tiêu Nhượng nói:

- Đúng vậy, dịch ra thì chắc gọi là Đại Quang Minh Tự.

- Đại Quang Minh Tự?

Trong lòng Lý Ngư khẽ động, Ngũ Hành Lệnh chính là đồ của Đại Quang Minh Tự.

Đại Quang Minh Tự này, năm đó đi tới Trung Nguyên, rất nhanh lại biến mất không thấy đâu.

Từ những manh mối vụn vặn mình hiện giờ có được cho thấy, phía sau sự biến mất của Đại Quang Minh Tự có một bí mật to lớn.

Bí mật này có liên quan tới Phật môn, năm đó người Đại Quang Minh Tự đến lục triều, tuyệt không phải hạng người bình thường, bọn họ chắc là đặc biệt mạnh.

Những người này từ An Tức Đế Quốc đi tới Trung Nguyên, rốt cuộc là vì gì, lại vì sao mà đột nhiên biến mất.

Cởi bỏ được câu đố này, mới có khả năng thật sự nắm giữ được diệu dụng của Ngũ Hành Lệnh.

- Trong bái thiếp này nói gì?

Tiêu Nhượng khép sách lại, nói:

- Chỉ là một số lời khách sáo, nhắc tới sẽ phái một người tới ở lại trong chùa.

Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, chỉ sợ bọn họ chưa đến được Đại Tướng Quốc Tự, nửa đường đã bị đoàn diệt, cũng chính là chùa cổ đó.

Trong chùa có huyết thư viết: Phiên tăng có trá, Phật môn tới kiếp, chim sen chiếm tổ chim khách, giấu tín đồ ta.

Lý Ngư nhắm mắt lại, muốn làm rõ mạch lạc, nhưng manh mối hắn biết quá ít.

Chỉ dựa vào ngữ lừa này, không suy luận ra được gì, nói chung là Đại Quang Minh Tự đi tới Trung Nguyên, sau đó thì biến mất...

Biến mất?

Trong đầu Lý Ngư đột nhiên lóe lên linh quang,

- Chim sen chiếm tổ chim khách, giấu tín đồ ta...

Hắn lặp lại những lời này, trong lòng đột nhiên có một ý tưởng lớn mật.

Người của Đại Quang Minh Tự, thật sự bị giết sạch sao, hay là nói bọn họ khoác lên một lớp da khác, sau đó cắm rễ ở lục triều.

Như vậy tín đồ bọn họ giấu là ai...

Cả người Lý Ngư nổi lên da gà, chuyện này mà thật sự được cởi bỏ chân tướng, sợ rằng sẽ là long trời lở đất.

- Mau, lại xem những cái này, xem có gì về Đại Quang Minh Tự không.

...

Trong tàng thư thất này, có rất nhiều sách cổ đã phủ bụi nhiều năm, không ai hỏi thăm.

Bên trên dính đầy tro bụi, nếu tùy tiện mà động, không chú ý thủ pháp bảo hộ, chỉ sợ lập tức sẽ mục nát, nếu là người bình thường, khẳng định sẽ hủy hoại đi rất nhiều.

Nhưng Tiêu Nhượng thì khác, hắn yêu thương những thứ này giống như tính mạng.

Lý Ngư nhìn ánh mắt của hắn, lập tức quyết định, để hắn phụ trách thủ hộ sơn động này.

- Tiêu Nhượng, sau này ngươi phụ trách sơn động này, phân loại, sửa sang lại chỗ sách này, tốt nhất là làm một mục lục.

Tiêu Nhượng vui vẻ nói:

- Chưởng giáo đã phân phó không dám không nghe.

Lý Ngư nhìn về phía Đoản Bối, cười bảo:

- Ba người các ngươi phải nghe lời Tiêu tiên sinh, bằng không những bí pháp này ít nhất cũng tổn thất một nửa.

Đoản Bối nhìn Tiêu Nhượng, gật đầu nói:

- Cái này thì dễ thôi.

- Chưởng giáo, mau đến xem, nơi này còn có một mật đạo.

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Hoàng Tín.

Lý Ngư bước nhanh ra ngoài, người khác cũng đều theo ra.

Mọi người thuận theo mật đạo, tiếp tục đi vào trong.

Hai bên mật đạo đều dán ván đá, dưới chân cũng từ đá lát thành.

Chắc có rất nhiều cửa thông khí, bởi vì hướng gió đến từ bốn phương tám hướng, thỉnh thoảng lại xuất hiện một cửa sổ kín nho nhỏ.

Thuận theo địa đạo tiến về phía trước, Lý Ngư cảm thấy hơi dốc, chứng tỏ nơi này là đi xuống dưới.

Càng đi mùi càng kỳ quái, đến cuối cùng không ngờ là từng chiếc lồng sắt.

Trong lồng có rất nhiều xương khô, bàn tay đã hóa thành xương trắng của bọn họ nắm chặt lấy song sắt.

Trên mặt đất là tóc và da thịt thối rữa dính vào thành một đống, tỏa ra mùi tanh tưởi khó có thể tưởng tượng.

Người ở đây đều nín thở, tiếp tục tiến về phía trước.

- Nơi này là một ngục giam.

Hoàng Tín nói như chém đinh chặt sắt,

- Trong đây đều là phạm nhân.

- Đại Tướng Quốc Tự không ngờ giấu diếm tư lao (nhà tù cá nhân).

Tiêu Nhượng khiếp sợ nói.

- Bọn họ có gì mà không dám làm?

Lý Ngư lại không lấy làm lạ, loại địa phương như Đại Tướng Quốc Tự này, không có một tư lao, mới gọi là lạ.

Trong tường ngục gạch xanh toàn là lồng sắt, đinh sắt, tật lê dắt trên tường, trên thi hài còn có còng tay xiềng chân, đều không phải phàm phẩm, cho dù cao thủ cũng khó mà thoát được.

Chung quanh còn có cấm chế, pháp trận, cơ quan.

Khắp nơi đều là thi hài, cộng thêm mùi thịt thối, khiến trong phiến tiểu thiên địa này cũng âm phong từng trận, khiến người ta sởn gai ốc.

- Rất nhiều người, có thể là sau khi chúng ta tiến vào đã chết, có một số là trước khi bọn họ đào tẩu, vội vàng độc sát.

Lý Ngư liếc một cái là nhìn ra tử trạng của mỗi người, có người cổ họng biến thành màu đen, rõ ràng chính là bị cường hành trút độc.

Trên mặt đất còn có một số tăng y, xem ra bị nhốt cũng có rất nhiều tăng lữ.

Nơi này đúng là cách tuyệt với đời, không có thiên lý, đi vào nơi này chính là triệt để mất đi liên hệ với ngoại giới, người chết trong đây, trước khi chết không biết tuyệt vọng tới mức nào.

- Tìm mấy đệ tử, dọn dẹp nơi này một chút, sau đó tiếp tục tìm kiếm, nơi này chắc không chỉ có tư lao và thư khố.

Lý Ngư quan sát xung quanh một chút, hậu sơn này rất có thể chính là một đại ám tự (chùa lớn kín).

Chính là bởi vì Lý Ngư muốn điêu khắc một tượng thần của mình, lại bất ngờ phát hiện ra bí mật này.

Đại Tướng Quốc Tự kim bích huy hoàng, hùng vĩ rộng lớn, chính là áo khoác của nó, còn nơi này thì là nội tạng của nó.

Lý Ngư quay đầu đi ra ngoài, mùi nơi này thật sự khiến người ta khó có thể chịu được.

Đột nhiên, dưới chân hắn khựng lại.

Một bàn tay nắm chặt lấy mắt cá chân, khiến lông tơ cả người Lý Ngư lập tức dựng đứng lên.

Với tu vi hiện giờ của mình, không ngờ có người có thể thần không biết quỷ không hay tới gần mình, sau đó thì nắm lấy mắt cá chân của mình.

Thân hình Lý Ngư khẽ động, sau khi một đạo tàn ảnh lóe lên, ở lại tại chỗ đã là một mộc nhân.

Hắn chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất có một thi thể đang nằm, chậm rãi hoạt động.

Lý Ngư cũng không biết thứ này là người hay quỷ, hắn đánh ra một quả cầu lửa, nhìn cho rõ ràng.

Thi thể trên mặt đất hai tay chậm rãi chống xuống, giống như là muốn đứng lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)