Lý Ngư nhìn Hương Lăng và Bảo Sai trước mắt, trong lòng thầm tính toán, có phải mình nên ở trong môn, phân loại ra một số đỉnh núi không.
Ví dụ như trước tiên mở một tiểu đội Kim Lăng Thập Nhị Xoa, trước mắt đã thu thập được hai rồi, phân biệt là Khả Khanh và Bảo Sai.
Lại đến một tiểu đội Lương Sơn, trước mắt đã thu thập được mấy chục.
Khả Khanh là linh yêu hệ mộc, là đạo lữ tốt nhất với mình, hiệu quả song tu cực tốt.
Bảo Sai. . . Nàng ta bị đút ăn thành một đỉnh lô.
Trải qua chuyện Quỳnh Anh, Lý Ngư đã có thêm tâm nhãn, loại nữ nhân này không nên đầy đụng vào, bằng không rất dễ gặp chuyện không may. Mình suýt chút nữa vì tiểu Thánh Nữ nổ tan xác mà chết, tiếp theo lại nửa đường cắt đứt đỉnh lô của người khác, nếu không có pháp bảo như Phong Nguyệt Bảo Giám, đã triệt để lạnh ngắt rồi.
Cho nên loại đỉnh lô bị người ta nhằm vào như Bảo Sai, vẫn phải kính nhi viễn chi, trừ khi là. . . Không nhịn được
Tuy Hương Lăng đần độn, nhưng nàng ta cũng biết, mình vốn là Tiết Bàn mua về, muốn tặng cho tiểu đạo trưởng này.
Nói là bưng trà rót nước, kỳ thật cũng chính là nha đầu làm ấm giường.
Hiện giờ thành đệ tử trong môn của hắn, nên là chuyện tốt rất lớn, nàng ta lén lút giương mắt nhìn, phát hiện Lý Ngư cũng đang nhìn nàng ta, không khỏi đỏ bừng mặt, vội vàng cúi đầu, nắm góc váy.
Ánh mắt Bảo Sai khẽ động, tiến lên nắm tay Hương Lăng, cười nói:
- Sau này chúng ta chính là đồng môn, đúng là thân càng thêm thân.
Tuy tuổi Bảo Sai còn nhỏ, lại biết giảm bớt được sự xấu hổ, Lý Ngư đứng dậy, nói:
- Để ta giới thiệu một chút, vị này là là Thần Toán Tử Tưởng Kính, rất giỏi tính toán. Ta nói một cách không dễ nghe thì mấy năm nay Tiết Bàn không quan tâm sinh ý trong nhà, chắc đã sớm nát bét rồi, ta có ý để Tưởng tiên sinh tới Đại Minh Kim Lăng giúp các ngươi kiểm tra, phu nhân thấy thế nào?
Vốn là tùy tiện nhúng tay vào sinh ý của nhà người khác là không tốt, rất dễ bị người ta hiểu lầm thành muốn ăn gia sản của người ta.
Nhưng thân phận của Lý Ngư đặc thù, hắn là Chưởng giáo môn phái tu đạo, địa vị trời sinh đã định trước là không ham vàng bạc tài vật.
Tiết phu nhân nhìn Bảo Sai, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, Chưởng giáo này cũng quá tốt với Tiết Bàn rồi.
Bọn họ không phải không tín nhiệm Lý Ngư, mà là không tín nhiệm Tiết Bàn, không biết vì sao hắn lại có được loại bằng hữu này.
- Làm phiền Tưởng tiên sinh, Bàn nhi, mau chuẩn bị một phần hậu lễ, tặng cho tiên sinh.
Tưởng Kính vừa định chối từ, Lý Ngư vươn tay ra nói:
- Tiên sinh đừng chối từ, đây là thứ ngươi nên được, cho dù ngươi không cần, người nhà cũng phải sinh kế chứ.
- Chưởng giáo nói rất đúng.
Tiết phu nhân cười nói.
Lý Ngư rất hợp với tính tình của nàng ta, tất cả mẫu thân đều hy vọng nhi tử của mình có được loại bằng hữu như Lý Ngư.
Cách ăn mặc của Tưởng Kính cũng rất có thể hù người, nhìn một cái liền biết chính là thế ngoại cao nhân.
Người thường ai lại đeo một cái thiết toán bàn to như vậy.
Lý Ngư nhìn Tiết Bàn, thầm nghĩ trong lòng, sổ sách này nhất định phải tra.
Hắn luôn cảm thấy không đúng, lần trước, mình nhìn thấy rõ bọn họ đang buôn bán hàng cấm, nhưng bản thân Tiết Bàn lại không biết.
Những người này, thật sự có thể là đang chuyển vận vật tư quân nhu cho dị tộc Bắc Mạc.
Hiện giờ lục triều rất lớn, nhưng tứ di ở phía bắc cũng mạnh hơn thời không vốn có rất nhiều.
Nhất là Mạc Bắc, nơi Tát Mãn Giáo thịnh hành, rất nhiều Tát Mãn lợi hại, thờ phụng tổ thần muôn hình muôn vẻ.
Đó là một hệ thống tu luyện riêng biệt, so với vu sư của Nam Cương, lại càng dã man hơn, cũng cường đại hơn.
Tiết phu nhân và Bảo Sai không biết việc này, tất nhiên chỉ cho rằng mình quan tâm Tiết gia là vì quan hệ cá nhân với hắn.
Bản thân Lý Ngư đương nhiên cũng sẽ không nói toạc ra, lại hàn huyên vài câu với Tiết phu nhân, sau đó đứng dậy cáo từ.
Đi tới cửa, Lý Ngư quay đầu cười nói:
- Khi các ngươi về tông môn, cũng dẫn theo Hương Lăng, ta sẽ tìm một sư phó tốt cho nàng ta.
Sau khi Lý Ngư trở lại tông môn, phát hiện Hoàng Tín đang chờ mình.
- Làm sao vậy?
Lý Ngư hỏi.
- Chưởng giáo, ở phía sau núi phát hiện một sơn động!
- Sơn Động gì?
- Kim tiên sinh bảo chúng ta thu thập hậu sơn một chút, chuẩn bị bắt đầu điêu khắc tượng thần, ta đi tìm Đoản Bối trưởng lão của Yêu Ti đến, để hắn hỗ trợ đào ra một cái lồng. Lúc này mọi người mới phát hiện, ở hậu sơn có một sơn động to lớn.
- Đi xem.
Lý Ngư hứng trí bừng bừng, nội tình ngàn năm của Đại Tướng Quốc Tự, hơi lộ ra một chút, đủ cho Chính Kinh Môn phát triển một tốp lớn rồi.
Đến hậu sơn, mấy đệ tử đang canh giữ ở đây, Kim Đại Kiên cũng ở ngoài động.
Nhìn thấy Lý Ngư tới, mọi người đều đứng dậy.
- Chưởng giáo, ngài đã tới.
Kim Đại Kiên khách khí nói:
- Ta dẫn Chưởng giáo vào.
Đi vào trong động, một cỗ lãnh ý truyền đến, càng đi vào trong lại càng âm lãnh.
Đẩy cửa ngầm từ gỗ cao su chế thành ra, bên trong có bề rộng khoảng ba trượng, là một mật thất.
Bên cạnh đặt bàn và ghế, giá sách, còn có một cái thang ngắn.
Chỉ là thư tịch trên giá sách có một số đã bị vội vàng mang đi, còn lại ước chừng một hai phần mười.
Nhiều sách như vậy, đều chuyển đi rồi?
Lý Ngư cầm lấy một quyển, đây là một thẻ trúc, nhìn qua cũng rất cổ xưa, nhưng bảo tồn rất tốt.
Bên trên có dấu vết mài phẳng, có thể thấy là thường xuyên được người ta cầm lấy xem.
- Là bí tịch.
Lý Ngư cười nói:
- Nơi đây có rất nhiều bí tịch.
Quyển trong tay hắn là luyện thể, dựa theo cái này mà luyện, một khi tu thành, có thể trưởng thành là một võ tướng lục triều đủ tư cách.
Lý Ngư mở thần thức, xem lướt qua nội dung trên giá sách, phát hiện đại bộ phận đều là bí tịch.
Được lưu lại không có một quyển nào là thần thông Phật môn, đều là bí tịch của môn phái khác.
Đại Tướng Quốc Tự, thu thập nhiều bí tịch như vậy làm gì?
Hơn nữa bọn họ làm thế nào mà thu thập được, và mục đích là gì.
Lý Ngư có thế nào cũng không nghĩ thông được, lúc gần đi, bọn họ rõ ràng là đã đóng gói thần thông Phật môn mang đi.
Bí tịch có thể được tiến vào sơn động này, chắc cũng không đơn giản.
Trừ có bí tịch của lục triều Trung Nguyên ra, còn có rất nhiều văn tự hình thù kỳ quái, thậm chí có cả chữ cái La Tinh được vẽ trên da dê.
Ở bên kia giá sách, còn bày rất nhiều bản đồ, Lý Ngư phất tro bụi đi, chỉ thấy bên trên vẽ đường nét với các loại màu sắc, xanh lam là sông, vàng là sơn mạch, văn tự đánh dấu tên.
Người của Phật môn, vào Nam ra Bắc luôn tiện hơn một chút. Đại Tướng Quốc Tự, không ngờ lợi dụng điểm này, đo đạc bản đồ lục triều. Nơi này là bản đồ của rất nhiều nơi trên lục triều, cơ hồ bao quát toàn bộ sáu nước, không chỉ là Đại Tống.
Cái này có chút đáng sợ, Đại Tướng Quốc Tự đúng là cái gì cũng có.
Ở góc tường, còn có mấy cái thùng lớn, bên trong bày đầy một số khí cụ dùng để bày trận, ví dụ như một số lá cờ nhỏ tràn đầy linh khí.
Còn có rối gỗ mà khôi lỗi thuật cần dùng, trùng mãnh Nam Cương dưỡng cổ, mai rùa Tát Mãn dùng để chiêm tinh, thậm chí còn có một đống thánh giá.
- Chuyện phát hiện sơn động, phải giữ bí mật, không được dễ dàng tiết lộ. Từ hôm nay trở đi, phong bế sơn động này lại.
Đoản Bối ở bên cạnh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, cuối cùng vẫn tiến lên, cười ha ha hỏi:
- Lý Ngư huynh đệ, mấy người chúng ta có thể trông coi sơn động giúp ngươi không.
Lý Ngư cười ha ha nói:
- Được chứ.
Đoản Bối mừng rỡ, sau khi động phủ của bọn họ bị hủy, thường xuyên gặp phải bình cảnh tu luyện.
Mỗi lần gặp phải, chỉ có thể là ba huynh đệ châu đầu ghé tai, mắt to nhìn mắt nhỏ, không nghĩ ra được một hai ba gì.
Bọn họ khác với yêu quái khác, bọn họ là nhờ linh khí và công pháp thúc sinh ra linh trí, kém hơn đệ tử yêu khác, nhưng lại thông minh hơn yêu bình thường.
Bởi vì là đi đường tắt, bọn họ chỉ có thể tu luyện giống như người, chứ không phải là nuốt nhả nhật tinh nguyệt hoa, thiên địa linh khí.
Bọn họ muốn tu luyện tiến thêm một bước, cần phải có người chỉ điểm, hoặc là có bí tịch.