Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 268: Pháp bảo

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư dẫn theo Tưởng Kính đi tới dưới núi.

Hắn khôi phục cách ăn mặc ngày xưa, đầu đội mũ cao, thân mặc áo choàng, lưng dắt dải tơ, đeo một thanh thiết toán bàn to.

Thiết toán bàn này, Lý Ngư đã thăm dò rồi, thuộc về loại pháp bảo bình thường.

Nhưng một khi dính vào hai chữ pháp bảo, lại quý báu hơn các bảo bối khác rất nhiều.

Hiện giờ pháp bảo Lý Ngư từng thấy cũng không nhiều, tua cờ của Đại Tiểu Kiều, xem như là thượng phẩm. Hỏa Tiêm Thương lúc trước Hồng Hài Nhi sử dụng, lại là thượng phẩm trong thượng phẩm.

Ngũ Hành Lệnh, mình chưa khai phá hoàn toàn, nghĩ chắc cũng không kém hơn Hỏa Tiêm Thương.

Khiến cho hắn hài lòng nhất vẫn là Phong Nguyệt Bảo Giám, đây là một pháp bảo có thể trưởng thành, chỉ từ điểm này mà nói, có lẽ nó mới là quý giá nhất.

Lý Ngư hỏi ra mới biết, bàn tính này là hắn trong lúc vô tình có được trong Hoàng Môn Sơn. Ở trên đất đai rộng lớn của lục triều, cất giấu rất nhiều thiên tài địa bảo, hơi tinh luyện một chút chính là pháp bảo.

Rất nhiều người tu đạo, khi tiến vào bình cảnh, sẽ lựa chọn du lịch thiên hạ. Một là để mở rộng lòng dạ và nhãn giới, tranh thủ đột phá, thứ hai chính là tìm kiếm loại thiên tài địa bảo này, luyện hóa thành pháp bảo chuyên thuộc của mình.

- Biết cưỡi ngựa không?

Tưởng Kính cười nói:

- Cũng biết chút kỵ xạ.

Lý Ngư lên ngựa, để Tưởng Kính chọn một con, sau đó đi tới ngõ Lộc Nhi.

Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử gần đây có dấu hiệu mở ra linh trí, không biết có thể hóa hình hay không.

Lý Ngư rảnh rỗi lại luyện đan cho nó ăn, mấy ngày nay có thể sẽ hóa hình.

Hắn lấy ra sổ nhỏ trong lòng, quả nhiên lại có thêm tên của ba người, khóe miệng Lý Ngư mỉm cười, cất sổ nhỏ vào trong lòng.

Lúc trước Lâm Linh Tố từng nói, sát tinh này hàng thế, cũng là con người làm ra. Hơn nữa một ngôi cũng không thiếu, đều rơi vào cảnh nội Đại Tống, rõ ràng là muốn làm chuyện gì đó.

Hiện giờ mình phá hủy nhiều như vậy, vậy kẻ địch của mình, không chỉ là mấy kẻ ngoài mặt. Có thể bố trí sát tinh, chắc cũng không phải loại người dễ chọc.

Lý Ngư không hề sợ hãi, có câu rận nhiều thì không ngứa, cái thứ cừu địch này cũng vậy.

Trước kia khi đắc tội với Phật môn, Lý Ngư mỗi ngày đều thấp tha thấp thỏm, từ sau khi ra ngoài đi một vòng, chọc hết toàn bộ người có thể đắc tội, không thể đắc tội, Lý Ngư cũng không để ý nữa.

Lợn chết không sợ nước sôi, kệ đi.

Ngõ Lộc Nhi, từ sau khi Tiết phu nhân vào ở, trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều, Lý Ngư vừa tới liền nghe thấy Tiết Bàn đang ở đó kêu gào, chỉ huy thằng hầu dưới tay chuyển đồ, bố trí viện tử.

Xa xa thấy Lý Ngư tới, ánh mắt Tiết Bàn trở nên mừng rỡ, lập tức vẫy tay chạy tới.

- Vị bàn tính này à?

Đặc điểm lớn nhất của Tưởng Kính chính là đeo một cái bàn tính lớn, chẳng trách Tiết Bàn lại gọi hắn như vậy.

Lý Ngư cười nói:

- Không được vô lễ, đây là Tưởng Kính, là chấp sự quản sổ sách trong Chính Kinh Môn ta.

- Thất kính thất kính.

Lý Ngư nói:

- Đây là một trong tứ đại trưởng lão tửu sắc tài vận của bổn môn, Tài trường lão Tiết Bàn.

Tưởng Kính ôm quyền nói:

- Thì ra là Tiết trưởng lão.

Tiết Bàn cảm thấy rất có mặt mũi, khẽ cười nói với Lý Ngư:

- Ta thấy chức Sắc trưởng lão này cũng nên rơi xuống đầu ta.

- Có ý gì?

Lý Ngư bĩu môi nói:

- Chỉ bằng vào ngươi háo sắc à?

- Hừ hừ.

Tiết Bàn lộ ra bộ dạng thần bí,

- Một lúc nữa ngươi sẽ biết.

Hắn kéo tay Lý Ngư, nói:

- Bên ngoài lạnh như thế, đứng nói chuyện làm gì, mẹ ta mang đến rất nhiều lễ vật, ngươi mau đến xem đi, thích cái gì thì tặng cho mấy hồng nhan thân mật đó của ngươi.

- Gọi là hồng nhan tri kỷ.

Ba người đi vào nội viện, theo Tiết Bàn cất bước vào nhà, Tiết di mụ đang ôm nữ nhi Bảo Sai ngồi trên ghế phẩm trà. Mỹ phụ ở goá nhiều năm này mặc áo màu cẩm tú, đeo kim phượng, nhìn qua rất ung dung quý phái, khí chất không tầm thường.

Bảo Sai vội vàng từ trong lòng mẫu thân đứng lên, mỉm cười thi lễ, cùng Tiết phu nhân phân chủ khách ngồi xong, bắt đầu hàn huyên.

- Phu nhân tàu xe mệt nhọc, trên đường đi vất vả rồi.

- Chưởng giáo khách khí rồi, được nhường cho tòa nhà này, giúp chúng ta có nơi an thân, hiện giờ còn tự mình tới cửa, không khỏi khiến người ta có chút hổ thẹn. Bảo Sai và ta, đều chuẩn bị dàn xếp một phen rồi tới trong môn cám ơn Chưởng giáo.

Nàng ta nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, nói:

- Hương Lăng, thượng trà.

Mí mắt Lý Ngư khẽ động, chỉ thấy từ phía sau bình phong, một tiểu nha đầu tiến vào.

Trên trán nàng ta có một điểm đỏ, mỗi hồng mặt trắng mắt sáng, giống như hoa đào.

- Bàn nhi nói bên cạnh Chưởng giáo không có ai chiếu cố, cố ý mua về hầu hạ Chưởng giáo. Nha hoàn này cũng số khổ, bị nha tử trộm đi, mấy ngày trước vì nàng ta, Bàn nhi mới gặp phải án kiện mạng người. Nếu Chưởng giáo không chê, không bằng giữ lại bên cạnh.

Tiết Bàn vội vàng biện giải:

- Mẹ, không phải đã nói với ngươi rồi à, ta là bị người ta hãm hại.

- Ruồi nhặng không bâu trứng không thủng, nói đến cùng cũng là bản thân ngươi không ra gì.

Tiết Bàn trở nên khẩn trương, nếu không phải thấy có người ngoài ở đây thỉ hắn đã nhảy ra tranh cãi rồi, mặt đỏ bừng, tức giận ngồi đó hờn dỗi.

Tiết phu nhân và Bảo Sai sớm đã quen với bộ dạng này của hắn, che miệng cười trộm.

Ngón tay Lý Ngư ở trong tay áo nhẹ nhàng khẽ động, quả nhiên...

Trong cơ thể Hương Lăng có một dòng linh lực rất nhỏ.

Khiến cho người ta giật mình là, thứ này hình như là trời sinh.

Nói cách khác, cha nàng ta không phải phàm nhân!

Trong ấn tượng, trong Hồng Lâu, phụ thân của Hương Lăng là thảm kịch nhân gian thật sự.

Hiện tại xem ra, rất có thể là bị dụ dỗ.

Tiết Bảo Sai lén lút nhìn Lý Ngư, phát hiện hắn trực tiếp ngây người, trong lòng không biết là tư vị gì, giống như có chút khinh thường, nhưng lại không quá giống.

Nàng ta rất muốn nghe thấy Lý Ngư cự tuyệt, không biết là bởi vì sao.

Nhưng Lý Ngư lại không, hắn cười bảo:

- Vị tiểu muội muội này rất có tuệ căn, hầu hạ người thì miễn đi, người học đạo không nói cái này. Hương Lăng, ngươi tới đây.

Mặt Hương Lăng đỏ lên, nhìn Tiết phu nhân, người sau cười cười gật đầu, nói:

- Cứ nghe đạo trưởng, ngươi có tạo hóa rồi.

Lúc này Hương Lăng mới đi lên trước, ở trước mặt Lý Ngư, ngượng ngùng cúi đầu.

Lý Ngư chú ý thấy điểm đỏ trên trán trán, dùng Linh Tê Nhất Chỉ điểm lên.

Một cỗ quang mạc màu phấn hồng chậm rãi bao phủ, Hương Lăng có chút hoảng sợ, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lý Ngư, trong lòng nàng ta cũng thả lỏng, ý sợ hãi giảm mạnh.

Chân khí của Lý Ngư chạy trong kinh mạch toàn thân toàn thân, tra xét kỹ càng.

Phàm là nhân vật từng ra sân trong Hồng Lâu, hắn đều có chút không quá yên tâm, ám ảnh lần trước tam túng lưu lại cho hắn hơi lớn. Sợ Hương Lăng này cũng là gian tế mà hòa thượng chốc đầu và đạo sĩ chân thọt đó từng động tay động chân.

Không có Ngũ Hành Linh Căn.

Tư chất tuyệt hảo.

Căn cốt tuyệt hảo.

Không có tật bệnh.

Không trúng độc.

Thân thể kiện toàn.

...

Lý Ngư gật đầu, thu hồi đầu ngón tay, nói:

- Ngươi có nguyện bái vào tông môn của ta học đạo không?

Vẻ mặt Hương Lăng ngỡ ngàng, lại theo thói quen quay đầu nhìn Tiết phu nhân.

Lý Ngư nghiêm giọng nói:

- Tự quyết định.

- Học đạo là gì?

Lý Ngư cười ha ha,

- Học đạo chính là nhận biết chính ngươi.

Nàng ta nghiêng đầu, có chút nghi hoặc, sau khi nhìn Lý Ngư thì ngây ra một thoáng, gật đầu nói:

- Nguyện ý, ta muốn nhận biết chính ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)