Nhạc Phi ngữ xuất kinh nhân, hắn xưa nay luôn là người ổn thỏa, cho nên Tông Trạch không quá giật mình.
Hắn bước nhanh về phía trước, ở trong doanh dẫn Nhạc Phi tới đại trướng, hạ thấp giọng hỏi:
- Bằng Cử, ngươi có diệu kế gì?
- Chỗ dựa của tặc nhân, chỉ là Thanh Khê Động, nơi đó là rừng rậm kéo dài ngàn dặm, trong núi phần lớn là vách đá, ước chừng có trên dưới một trăm trượng, khe rãnh ngang dọc, huyệt động trải rộng, nếu cường công, kiểu gì cũng là lúc tam quân dùng mạng. Hiện giờ triều đình không phát tiền lương, không có binh tiếp viện, trong doanh đã tiếng oán than dậy đất.
- Chuyện như vậy, tất không thể giấu được tặc nhân Minh Giáo, bọn họ ở Giang Nam Đạo có rất nhiều gián điệp, nhất định sẽ truyền việc này từ đầu chí cuối tới Thanh Khê Động.
- Chúng ta vừa hay lợi dụng việc này, lấy ra một đám binh mã tâm phúc, xen lẫn với một số kẻ thực sự muốn hàng, cố ý để khiến bọn họ đến Thanh Khê Động trá hàng. Phương Tịch này quảng thu môn đồ, chưa bao giờ hỏi xuất thân. Hắn nhất định sẽ vui vẻ tiếp nhận, chúng ta vừa hay nhân thời cơ này, đến Biện Lương nghĩ biện pháp thượng đạt thiên thính, đòi quân nhu. Chờ thời cơ chín muồi, chúng ta nội ứng ngoại hợp, một lưới bắt hết tặc nhân!
Tông Trạch nghe xong, còn chưa nói gì, Hàn Thế Trung ở bên cạnh đã giành nói:
- Kế này có thể làm được, ta nguyện đi.
Hàn Thế Trung thường ngày hùng hùng hổ hổ, trước khi chưa được Tông Trạch phát hiện, từng mấy lần bởi vì nói năng lỗ mãng với triều đình và thượng quan mà bị phạt.
May mà là hắn biết đánh, võ tướng trong quân giữ hắn lại, thay mình kiếm quân công, bằng không đã sớm bị chém tế cờ rồi.
Tông Trạch thở dài, nói:
- Đành phải như vậy thôi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, Nhạc Phi vẫn quá trẻ tuổi, hắn ngây thơ cho rằng, bệ hạ là thánh minh, gian thần quá nhiều che mắt thánh mà thôi. Chỉ cần nhìn thấy Hoàng đế, tất cả vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Chờ hắn thật sự nhìn thấy Hoàng đế, hắn sẽ hiểu. . .
Tông Trạch từng làm quan ở Biện Lương, biết rõ những chuyện này, nói lời thật đại nghịch bất đạo thì: Đương kim Thánh Thượng... Thật sự không phải là Thiên tử thánh minh gì cả.
Có điều việc trá hàng, quả thật là kế sách hay, cần nhắc đầy đủ đến địa hình của Thanh Khê Động, còn cả tính cách của Phương Tịch.
Chuyện khác để Nhạc Phi tới Biện Lương làm, tìm hiểu một chút vương triều mà mọi người nguyện trung thành là bộ mặt gì.
- Bằng Cử, ngươi chọn người, lục tục đi vào trong núi trá hàng. Nhớ kỹ, đừng đi một lần quá nhiều, phải tạo thành hiệu quả nửa thật nửa giả.
Ở Đại Tống, tham gia quân ngũ là không vẻ vang gì, cho nên rất nhiều binh lính đều là sơn tặc thổ phỉ được chiêu an hoặc là tội phạm bị xâm chữ lên mặt.
Những người này vốn chính là có cừu hận với quan phủ triều đình, huống chi khổ cực đánh giặc ở đây, đầu dắt ở lưng quần, lại còn phải chịu đói bụng.
Trong doanh thực sự muốn đầu hàng, cũng có rất nhiều người, sau khi những người này trà trộn vào, có lẽ sẽ bán ra một số tình báo của quân Tống, nhưng có thể yểm hộ cho tướng sĩ trá hàng.
Nhạc Phi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Lần trước được Chính Kinh đạo trưởng đưa cho chú giải trận pháp của Vũ Hầu, tuy chỉ xem mười ngày, nhưng vẫn được lợi không ít, lần này tới Biện Lương, phải tự mình tới cửa nói lời cảm tạ mới được.
...
Chính Kinh Môn, Lý Ngư nhìn ba văn sĩ, mặt cười ha ha.
- Vị nào là Thần Toán Tử?
- Chính là Tiểu nhân.
Một văn sĩ tiến về phía trước một bước, Lý Ngư nhìn kỹ, trán hắn cực cao, thân thể có chút gầy yếu, nhưng vô cùng tinh tráng.
- Ngươi có bằng lòng gia nhập Chính Kinh Môn ta không?
- Cầu còn không được.
Lý Ngư cười nói:
- Hiện giờ vừa hay có một chuyện quan trọng, cần người đi làm, nếu ngươi làm tốt, ta sẽ nhận ngươi vào trong Chính Kinh Môn tu luyện.
Tưởng Kính mừng rỡ, cúi đầu muốn vái.
Trong mắt Thánh Thủ Thư Sinh Tiêu Nhượng và Ngọc Tí Tượng Kim Đại Kiên cũng đều mang theo một tia hy vọng.
Mọi người cùng nhau tới, hắn có thể vượt qua, chẳng lẽ mình cũng có cơ hội?
Lý Ngư ghé vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói vài câu.
Tưởng Kính liên tục gật đầu, không ngờ chuyện này lại dễ dàng như vậy, hắn còn tưởng rằng là việc gì khó.
Lý Ngư lại hỏi:
- Ai là Tiêu Nhượng?
Phía dưới có một người tiến lên một bước, học theo bộ dạng của các đạo sĩ, hơi cúi đầu,
- Chính là Tiểu nhân.
Lý Ngư đứng dậy, đi đến phía trước, nói:
- Tiêu tiên sinh, ta có một bộ chữ, là từ một nơi thần bí in lại, muốn nhờ tiên sinh dạy ta.
Tiêu Nhượng thấy cái mình thích là thèm, hỏi:
- Bản dập ở đâu?
- Người đâu, lấy bản dập của ta đến đây.
Sau lưng hắn, Phan Kim Liên sắm vai một tiểu nha hoàn, từ trong phòng hắn lấy ra bản dập được cho giấu đi đó.
Bên trên đã có chút cũ kỹ, Lý Ngư thường xuyên tự nghiên cứu, dẫu sao những chữ này đi kèm với Ngũ Hành Lệnh, Lý Ngư hy vọng là bản thuyết minh sử dụng của Ngũ Hành Lệnh.
Tuy Ngũ Hành Lệnh ở trên tay mình, cũng có hiệu quả không tầm thường, song hiển nhiên nó vẫn ẩn tàng tiềm năng lớn hơn.
Chỉ chút công hiệu mà mình phát hiện, sợ rằng vẫn không đủ để khiến Phương Tịch nhượng bộ lui binh, tập trung tất cả lực lượng của Minh Giáo đi tìm.
- Nào cùng đi xem.
Kim Đại Kiên và Tưởng Kính nhìn nhau, cũng ghé tới.
Tiêu Nhượng mở bản dập ra, tấm tắc lấy làm lạ, không ngừng lắc đầu rồi gật đầu.
- Thế nào?
Lý Ngư khẩn trương hỏi.
- Đây là văn tự An Tức, theo ta được biết, An Tức Đế Quốc của Tây Vực đã sớm bị tiêu diệt rồi.
- Nói gì?
- Có lẽ là một kinh văn giáo lí, tiểu nhân thử dịch ra cho Chưởng giáo nhé.
Tiêu Nhượng cầm bản dập, lắc đầu nói:
- Nếu có minh sứ xuất hiện trên đời, giáo hóa chúng sinh, thoát khỏi bể khổ, phá quốc gia cừu địch, an trí bảo tọa, bình đoạn thiện ác, chính là Minh Vương, tam giới độc tôn, bao lạc vạn tượng.
Lý Ngư thất vọng, thì ra người trong giếng cạn, lúc sắp chết vẫn chờ Minh Vương xuất thế.
Hắn thu hồi bản dập, nói:
- Tiên sinh quả nhiên học rộng biết nhiều, thông kim bác cổ, có bằng lòng dạy học ở chỗ chúng ta không?
- Nếu được thu lưu, chính là vinh hạnh cực kỳ.
Tiêu Nhượng cũng không che giấu, mọi người đều muốn tiến vào Chính Kinh Môn.
Lý Ngư cười nói:
- Vậy vị này nhất định chính là Kim Đại Kiên tiên sinh rồi?
- Chính là ta.
- Mời tiên sinh tới đây, là muốn khắc lại toàn bộ minh văn ở đây.
Lý Ngư cười nói:
- Có thể là tiên sinh cũng biết rồi, nơi này vốn thuộc về Đại Tướng Quốc Tự, nhưng bọn họ mưu đồ soán vị, đã bị đuổi ra khỏi Biện Lương. Hiện giờ trong chúng ta, còn có rất nhiều văn bia Phật gia, thật sự là lỗi thời rồi.
Kim Đại Kiên ôm quyền nói:
- Việc này dễ dàng thôi.
Lý Ngư cười nói:
- Vậy thì tốt, ngươi nhìn ta nhé.
Kim Đại Kiên ngây ra một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Ngư, cũng được coi như là một đạo sĩ đoan chính trẻ tuổi.
Hắn cười gượng một tiếng,
- Chưởng giáo đúng là niên thiếu hữu vi, trú nhan hữu thuật.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Không phải nói cái này, ý của ta là xin tiên sinh dùng bộ dạng của ta, dựa vào núi này, khắc ra một bức tượng cao trăm trượng, làm thuỷ tổ khai sơn của Chính Kinh Môn, không thể không có tượng cho hậu nhân chiêm ngưỡng.
Trong lòng Kim Đại Kiên thầm kinh thán, cao trăm trượng chính là công trình lớn, chỉ sợ sẽ trở thành một cảnh quan của Biện Lương.
Có thể so sánh, có lẽ chỉ có Nhạc Sơn Đại Phật.
- Nếu tiên sinh không chê, cũng có thể gia nhập Chính Kinh Môn chúng ta, từ từ điêu khắc là được. Đường Tu đạo chậm rãi, thường khiến người ta có cảm giác thương hải tang điền, tiên sinh vừa hay có thể lấy đây làm vui.