Năm mới là vô cùng náo nhiệt, người tu tiên cũng không ngoại lệ.
Trong Chính Kinh Môn khắp nơi giăng đèn kết hoa, bộ dạng vui mừng.
Lý Ngư chắp tay sau lưng, tuần tra trong tông môn, hiện tại tông môn này, vẫn không thể mang tới cho hắn quá nhiều cảm giác an toàn.
Chính Kinh Môn không đủ cường đại, trên trình độ rất lớn hoàn toàn là dựa vào sự bảo hộ của mình.
Chỗ Sơn môn, hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang kết bạn đi xuống dưới núi.
Lý Ngư vẫy tay hỏi:
- Tiết Bàn, ngươi dẫn Bảo Sai muội muội đi đâu thế?
Tiết Bàn cười nói:
- Mẹ ta đích thân đến, sẽ ngụ trong ngõ Lộc Nhi khi chúng ta vừa tới Biện Lương.
Lý Ngư gật đầu,
- Ta bảo Hoàng Tín an bài rồi.
Tiết Bàn vui mừng rạo rực nói:
- Khi đó ta trở về, kể với bọn họ chúng ta làm thế nào để bỗng dưng có được một tòa nhà lớn, bọn họ đều không tin.
Sau khi nói xong, hắn đắc ý dào dạt nhìn về phía Bảo Sai, hiển nhiên nhân lực không tin có muội muội bảo bối của hắn.
Hôm nay Tiết Bàn mặc vô cùng diêm dúa, tiểu muội của hắn thì mặc một thân đạo bào, trông vô cùng đáng yêu.
Thật lòng mà nói, bộ dạng Bảo Sai rất xinh đẹp, nhưng cả người nàng ta lại không có sức sống, cho nên không được người ta thương như tiểu nha đầu Phúc Kim.
Tiết Bảo Sai đỏ mặt, không biết là vì đông lạnh, hay là nhìn thấy bộ dạng này của ca ca thì có chút ngượng ngùng. Nàng ta nhìn Lý Ngư, thi lễ nói:
- Làm phiền Chưởng giáo tự mình an bài, giúp chúng ta an trí cho mẫu thân, chờ rảnh tay, chúng ta nhất định sẽ sai quản sự đến trả tiền thuê.
Trong lòng Lý Ngư thầm bĩu môi, lễ số của tiểu cô nương này nhiều đến mức khiến người ta không được tự nhiên, vốn mọi người đang rất thân thiết, làm thế này chẳng phải là lộ ra vẻ xa lạ à.
May mà ở đây còn có một Tiết Bàn.
Tiết Bàn giống như một thằng hề, là không thể khiến không khí lạnh xuống.
Hắn vỗ ngực, lớn tiếng nói:
- Ta và Lý Ngư Chưởng giáo là quan hệ gì, sao phải trả tiền thuê?
Lý Ngư cười nói:
- Lời này rất đúng, nghe vậy mới khiến trong lòng người ta thoải mái. Được rồi, các ngươi cũng đừng ở chỗ ta mà chậm trễ thời gian, mau đi thăm bá mẫu đi.
Lời nói này của Lý Ngư phần lớn là nói cho Tiết Bảo Sai nghe, khiến tiểu la lị trưởng thành sớm này biết nhân gian còn có chân tình.
Tiết Bảo Sai là trong lòng không cảm thấy ca ca của hắn có thể kết giao bằng hữu được với loại người như Lý Ngư, một mực cảm thấy Tiết Bàn trước kia là ba hoa bốc phét, hoặc là đụng phải bọn bịp bợm giang hồ gì đó, mưu đồ tiền tài của Tiết gia.
Nhưng sau khi đến Chính Kinh Môn, mới biết Lý Ngư người ta căn bản là không thiếu tiền.
Hơn nữa người tu đạo, muốn tiền tài nhân gian, quả thực là quá dễ dàng.
Tiết Bàn phất tay cáo biệt Lý Ngư, kéo muội muội xuống núi, ở ngoài sơn môn đã sớm có mã phu của Tiết gia tới đón bọn họ.
Lý Ngư tiếp tục tiến về phía trước, đi chưa được vài bước, lại thấy Đại Kiều ngồi ở cạnh tường, hai tay ôm đầu gối, hơi cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.
Đại Kiều ngồi một chút lại đứng dậy, lưng dựa vào tường, tóc dài xòe ra, hai tay nắm lại, ngẩng đầu nhìn trời. Lý Ngư từ xa xa nhìn Đại Kiều, không ngờ thấy thần thái trên mặt nàng ta có vẻ tịch liêu, không khỏi ngẩn ra.
Sau khi mình trở về, bởi vì không thể giải thích chuyện với Tiểu Kiều, cho nên chuẩn bị để tỷ muội các nàng tự thương lượng.
Thế là ít nhiều có chút lạnh nhạt với Đại Kiều tỷ, chẳng lẽ nàng ta đang thương tâm?
Đại Kiều quay đầu, nhìn thấy có một bóng người đang ngóng nhìn mình, ánh mắt cực kỳ ôn nhu, trong nhất thời liền ngây ra.
- Ngươi đến bao lâu rồi?
Lý Ngư đi lên, cầm tay nàng ta, nói:
- Trời lạnh thế này, ngươi ở bên ngoài làm gì?
Đại Kiều bị hắn nắm tay, cảm thấy ấm áp vô cùng thoải mái, không kìm lòng được mà tựa lên người Lý Ngư.
Lý Ngư thấy mặt nàng ta đỏ ửng, xinh đẹp tuyệt luân, không kìm lòng được nhẹ nhàng ôm lấy nàng ta.
Đại Kiều không hề phản kháng, để mặc cho hắn ôm, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, nói khẽ:
- Ê, ngươi rất tham, đã có ta, còn cộng thêm tiểu muội? Ngươi rốt cuộc là thích người nào?
- Hả?
Lý Ngư cười ha ha, nói:
- Có ý gì?
Đại Kiều cũng cười nói:
- Ngươi bớt giở trò này thôi, ta không tin ngươi không nhìn ra, tiểu muội nàng ta thích ngươi.
Nói xong lại tựa đầu vào trong lòng Lý Ngư, thấp giọng nói:
- Ta... Bởi vì cái đó, kỳ thật là không để ý ngươi tìm thêm mấy người, dẫu sao ta cũng không thể cùng ngươi... làm chuyện đó. Nhưng nếu ngươi tìm tiểu muội, không phải là cũng giống ta à.
Lý Ngư buông Đại Kiều ra, tuy ôm nàng ta rất thoải mái, nhưng không thoải mái bằng để nàng ta ôm mình.
Hắn rúc vào trong lòng Đại Kiều, nói:
- Ta cũng không biết, nói chung các ngươi đều phải chịu trách nhiệm.
Đại Kiều cười nói:
- Đúng rồi, ngươi là muốn hưởng phúc tề nhân, một người cũng không buông tha.
Lý Ngư ở trong lòng nàng ta, hít một hơi rất sâu, nói:
- Đại Tiểu Kiều là không thể tách ra, bằng không Tiểu Kiều hơn phân nửa sẽ cho rằng ta đoạt ngươi từ bên cạnh nàng ta đi, nàng ta sẽ không vui.
- Ngươi biết nói chuyện thật, hoa tâm lại bị ngươi nói thành giống như thâm tình.
Lý Ngư thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyện này, vẫn là Tiểu Kiều nhìn khá thoáng, trong lòng Đại Kiều, ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.
Hơi nghĩ sâu một chút, Lý Ngư lập tức hiểu được, đây là bởi vì Đại Kiều từ nhỏ quá chiếu cố Tiểu Kiều.
Cho nên muội muội không muốn xa rời tỷ tỷ hơn xa tỷ tỷ đối với muội muội.
Tiểu Kiều trước giờ chưa từng nghĩ tới tách khỏi tỷ tỷ, cho nên ở trong lòng nàng ta, cảm thấy hai tỷ muội chính là lấy chồng cũng phải gả cho một người, đó là chuyện theo lẽ thường.
Đại Kiều tỷ hiện giờ, tuy cũng tiếp nhận chuyện này, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc.
Mắt Lý Ngư đảo quanh, đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này vẫn là ở trên người Tiểu Kiều.
Nếu mình có thể làm rõ sự huyền bí của khắc âm giờ âm tháng âm năm âm này thì tốt rồi, đáng tiếc lần trước Lâm Linh Tố không nói kỹ, dường như cũng không rõ lắm.
Nhưng hắn khẳng định, chuyện này không phải là tin đồn vô căn cứ, vậy chắc có đạo lý nhất định.
Muốn phá giải việc này, đầu tiên là mình phải hiểu được nó.
Ngón tay hắn lướt qua da thịt vô cùng mịn màng của Đại Kiều, thầm nghĩ trong lòng, để không phung phí của trời, mình cũng phải nỗ lực cởi bỏ câu đố âm thể.
...
Giang Nam Đạo, thành Mục Châu.
Trong gió lạnh, trong quân doanh bao phủ một tầng bóng ma. Chủ tướng Tông Trạch, dẫn theo hai ái tướng Nhạc Phi và Hàn Thế Trung, tuần tra trong quân doanh.
Không có một binh tốt nào muốn đói bụng, đi tấn công Thanh Khê Động cạm bẫy khắp nơi.
Mọi người có thể bán mạng, nhưng phải xem có đáng hay không.
Vì triều đình này, thật sự không có mấy ai nguyện ý vào năm mới vẫn tiếp tục chinh chiến.
Tông Trạch thở dài, nói:
- Quân tâm không thể dùng, nếu cường hành tấn công Thanh Khê Động, có lẽ sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hàn Thế Trung nhìn bầu trời đen kịt xa xa, thở dài:
- Tiễu phỉ đi được chín mươi chín bước, cuối cùng lại phải từ bỏ, thực sự không cam lòng.
- Minh Giáo không trừ, tất thành cái họa tâm phúc của Đại Tống.
Nhạc Phi nói một cách vô cùng khẳng định.
Minh Giáo có nền tảng, giết mấy tặc binh và tặc tướng của bọn họ, căn bản sẽ không thương cân động cốt.
Không bao lâu nữa, Phương Tịch có thể sẽ ngóc đầu trở lại.
Đại Tống dồn sức cả nước, nuôi một thành Biện Lương, đối với Giang Nam Đạo lại sưu cao thế nặng, đã sớm dẫn tới sự phẫn nộ của dân chúng.
Thổ nhưỡng tạo phản của Giang Nam Đạo rất phì nhiêu, rất nhiều người nguyện ý đi theo Phương Tịch, phản lại triều đình Đại Tống.
Huống chi, còn có danh nghĩa Minh Giáo này để lung lạc lòng người.
- Ngươi biết, ta biết, Hàn Ngũ cũng biết. Nhưng đám tướng công trong triều không biết, bọn họ không muốn phát tiền lương, chúng ta cũng đành chịu.
Tông Trạch nói tới những cái này, không ngờ tức quá mà cười.
Nhạc Phi nói:
- Mạt tướng cho rằng, chúng ta nên thượng thư tới Thiên tử, hoặc là phái một đội nhân mã, khi Thánh Thượng đi tuần, cản giá góp lời!
Tông Trạch nhìn ái tướng của mình, lắc đầu nói,
- Nếu vậy, chúng ta sẽ triệt để đắc tội với toàn bộ công khanh đại phu trong triều, Đại Tống sẽ không có chỗ cho chúng ta nữa.
Thượng tấu vượt cấp, đó là điều tối kỵ của quan trường, bản thân ngươi có lẽ có thể sẽ được Hoàng đế thưởng thức, nhưng lại đắc tội với những người khác. Chỉ có nha môn phía dưới không xử lý cho ngươi, ngươi mới được bẩm báo trước ngự giá.
Hoàng đế quay đầu lại sẽ quên mất chuyện này, cho dù hắn có nhớ, cũng an bài người dưới tay đi làm.
Đến lúc đó những nha môn này, có khi là biện pháp đẩy bốn năm sáu, khiến chuyện này trở nên sống chết mặc bây. Chẳng lẽ ngươi mỗi lần đều có thể gọi được thánh giá à.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Ngồi nhìn Phương Tịch tro tàn lại cháy à?
Nhạc Phi đột nhiên nhướn mày, nói:
- Tông soái, ta có một kế, có thể khiến Minh Giáo triệt để đoạn tuyệt! Giang Nam Đạo không còn chiến sự nữa.