Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 265: Vũ phu

Chương Trước Chương Tiếp

Hoa Tử Hư nói năng bình tĩnh, lúc này Lý Ngư mới biết, thì ra lai lịch của Ngự Linh Đường này là rất lâu đời.

Sau thời Sở Hán chi tranh, tuy Hán Cao Tổ bước lên hoàng vị, trảm sát Hạng Võ.

Nhưng tinh binh cường tướng của Đại Sở đúng là quá nhiều, khiến hắn ngày đêm khó yên, thế là Cao Tổ bí mật thành lập một tổ chức, vơ vét năng nhân dị sĩ, chuyên môn bắt bớ dư nghiệt của Hạng Võ.

Những người này đối ngoại thì xưng là "Đình Úy", treo hư chức nha thự, bên trong lại lùng bắt dư nghiệt Sở quốc khắp nơi.

Bởi vì giữa những người Sở đều quen biết nhau, cho nên bắt được một người, cần kỹ xảo thẩm vấn cao minh, khiến bọn họ khai ra đồng lõa khác.

Thế nhưng những người đến nay vẫn chưa đầu hàng, đều là loại xương cứng, thế là các Đình Úy bắt đầu chậm rãi nghiên cứu, làm thế nào để khống chế tâm thần của một người, khiến bọn họ ở trong tình huống không biết, tự khai ra tất cả bí mật.

Dần dà, trong Đình Úy bắt đầu xuất hiện bí thuật khống chế tâm thần người khác.

Đến khi dư nghiệt của Sở quốc đã không còn tồn tại, nhưng Đình Úy làm nội vệ của Hoàng đế, lại một mực được kéo dài.

Sau khi Hán quốc bị tiêu diệt, sáu nhà chia Hán, những Đình Úy này là chuột chạy qua đường ai cũng muốn đánh, Hoàng đế Đại Hán mà bọn họ nguyện trung thành đã không tồn tại.

Lục triều không dám tiếp nhận bọn họ. Những người này không nhà để về, hơn nữa còn phải chịu chèn ép, đành phải chuyển sang hoạt động bí mật, thành lập Ngự Linh Đường xú danh vang xa.

Bởi vì bọn họ từng là nội vệ của Hoàng đế, cho nên nắm giữ rất nhiều bí mật không muốn người ta biết trong thiên hạ, cũng biết rất nhiều chuyện đen tối của các thế lực lớn, sau khi từ sáng chuyển vào tối, ngược lại như cá gặp nước, dần dần phát triển lớn mạnh.

Hoa Tử Hư nói xong, giương mắt nhìn Lý Ngư một chút, chỉ thấy hắn ung dung nhàn nhã, không bởi vì lai lịch của Ngự Linh Đường mà lộ ra thần sắc kinh sợ.

Lý Ngư bấm tay búng một cái, ngăn chận hàn độc trong cơ thể hắn, nói:

- Trong một tháng, hàn độc của ngươi tạm thời sẽ không tái phát, tháng sau lại đến đây.

Hoa Tử Hư cám ơn, chậm rãi lui ra ngoài, đi tới ngoài tiểu lâu, hắn mới phát hiện mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Bị gió lạnh thổi một cái, lạnh tới khiến hắn giật nảy mình.

Nhân lúc bóng đêm, hắn được đưa vào trong một căn phòng tối om, sau khi bịt kín hai mắt, có đệ tử của Chính Kinh Môn từ quỷ thị đưa hắn tới cửa vào ở ngoài thành.

Trong tiểu lâu, Lý Ngư nhắm mắt trầm tư, Ngự Linh Đường thì ra là như vậy mà có.

Tà thuật của bọn họ, cũng từng là lợi nhận của Hoàng đế, dùng để nắm giữ đại thần.

Chẳng trách lại bị lật đổ.

Thông qua quốc lực của lục triều hiện giờ, không khó tưởng tượng, Hán Đế Quốc đại nhất thống lúc trước cường đại ra sao, ngông cuồng tự đại cỡ nào.

- Lý Ngư ca ca, Ngự Linh Đường lợi hại như vậy, chúng ta có cần giảng hòa với bọn họ không?

Lý Ngư vươn tay ra gõ một cái lên đầu Phan Kim Liên,

- Tu luyện đi, ai cho ngươi nghe lén.

Phan Kim Liên không cảm thấy đau chút nào, lại vẫn ôm đầu, ra vẻ rất đau,

- Người ta và Phúc Kim muội muội, làm sao có thể đánh thắng được những đại hòa thượng đó, không bằng để Lỗ đại sư đi, lần trước hắn không phải nói muốn đi đánh à.

Để Lỗ Trí Thâm đi, mình cũng không có ý kiến, nhưng đám hòa thượng đó nguyện ý mới là lạ.

Hắn ở dưới mí mắt của mấy chục vạn bách tính Biện Lương, ngộ đạo tại chỗ, thiên hạ ai chẳng biết.

Hơn nữa đây là Phật Đạo chi tranh, Lâm Linh Tố tuyệt đối sẽ không cho phép một hòa thượng xuất chiến thay Đạo môn.

Đại Tướng Quốc Tự và Đại Hưng Thiện Tự, Đại Từ Ân Tự, cũng giống như Đại Tổng Trì Tự, đều là đền của Phật giáo đại thừa.

Bọn họ đồng căn đồng nguyên, sau lưng đều có chỗ dựa giống nhau.

Cho nên bọn họ mới ra mặt cho Đại Tướng Quốc Tự, lần này trong người Phật môn phái ra, rất có khả năng sẽ Đại Tướng Quốc Tự tài tuấn của Đại Tướng Quốc Tự năm đó.

Dẫu sao khi đó Đại Tướng Quốc Tự bỏ hết vốn liếng, mang đi toàn bộ nhân vật hạch tâm trong chùa.

Lý Ngư thở dài, từ trên bồ đoàn đứng lên, nói:

- Lần này tranh đoạt áo cà sa, chúng ta không chiếm ưu thế.

Tiểu Kim Liên cười nói:

- Ta cảm thấy Phúc Kim muội muội rất lợi hại.

Lý Ngư bĩu môi, nàng ta là rất lợi hại, trừ đánh nhau ra thì mọi thứ đều lợi hại.

Có điều người ta tu luyện là có rất nhiều mục đích, không phải toàn bộ đều dùng để đánh nhau.

Ba tháng sau, xuân về hoa nở, sắp đấu võ rồi. Lý Ngư vừa nghĩ tới đội hình bên mình, đột nhiên cảm thấy răng có chút ngưa ngứa.

...

Đêm khuya, Biện Lương.

Trên đường cái chữ thập, một hàng xe kẽo kẹt mà đi, thùng xe trang trí hoa lệ, kéo xe đều là thanh niên, ngay cả tôi tớ đi theo cũng đều đội mũ quả dưa mặc áo xanh

Ngồi trong thùng xe không phải hậu duệ quý tộc thế gia, mà là Tể tướng Thái Kinh, hắn vừa mới tham gia tiệc tối, hơi say say, đang ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần.

Thời đến trời đất đều ra sức, lời này quả nhiên không giả, thi đậu tiến sĩ, cần cù cẩn trọng, bái tướng hơn mười năm, một mực bị đám người Đồng Quán, Lương Sư Thành đè dưới thân. Hiện giờ lại quyền khuynh triêu dã, phóng mắt nhìn quanh, triều đường Đại Tống đã không ai dám đọ sức với mình.

Tin chiến thắng ở Giang Nam Đạo liên tiếp được báo về, đều là tướng lãnh mình tiến cử, hiện giờ chỉ chờ mình dọn bậc thang cho mà lên, vận khí tới đúng là muốn cản cũng không được!

Thái Kinh đang cao hứng, bỗng nhiên xe đột nhiên dừng lại, hắn không đề phòng suýt nữa thì từ trên xe ngã xuống.

- Thái Hồng, có chuyện gì?

Thái Kinh vén rèm gầm lên, sau khi hắn bái tướng, người dưới tay đều vô cùng cẩn thận, mã phu mà ngay cả lái xe cũng lái không tốt thì sao có thể xuất hiện trung chuyển tọa giá của mình.

- Lão gia, phía trước có một con ngựa lao tới, cản đường rồi.

Một tùy tùng trung niên mập mạp vội vàng tới trước xe đáp lời.

Thái Kinh vén màn xe lên, quả nhiên ở phía trước có một con ngựa, trên lưng ngựa là một tiểu tướng.

Hắn từ trên lưng ngựa lao xuống, ôm quyền nói:

- Thái tướng, tiểu tướng Nhạc Phi, cầu kiến Thái tướng.

- Nhạc Phi?

Thái Kinh đang nhướng mày, lập tức lại giãn ra, cười bảo:

- Thì ra là Nhạc tướng quân, mau đến đây.

Nhạc Phi đi đến trước xe ngựa, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn có chút chất phác.

- Thái tướng, mạt tướng là phụng mệnh tới, cầu lấy tiền lương vật tư của triều đình. Chỉ cần không ngừng lương thực của các tướng sĩ, mạt tướng nguyện ý lập quân lệnh trạng, trước tết Nguyên Tiêu, bắt giữ Phương Tịch, áp giải đến Biện Lương, hiến trước mặt thánh.

Trong lòng Thái Kinh đã vô cùng không vui, nhưng trên mặt lại không nhìn ra được gì.

Ngươi hiến trước mặt thánh?

Sao còn muốn ta làm?

Công lao lớn nhất, không nên là của ta sao?

Tên lăng đầu thanh này không hổ là vũ phu, căn bản không hiểu quan trường Đại Tống.

- Ha ha, tướng quân trở về đi, bổn tướng sẽ xử lý công bằng, tiền lương ít ngày nữa sẽ tới.

Trong lòng Nhạc Phi trở nên do dự, Tông Trạch thượng thư, thỉnh cầu tiền lương đã rất lâu rồi.

Tướng sĩ bình định Giang Nam Đạo, đã sớm bị chặt đứt lương thảo, một mực là dựa vào lương thực tước đoạt của phản quân để sống qua ngày.

Hiện giờ bọn họ co đầu rụt cổ ở Thanh Khê Động, quận huyện châu phủ bị phản quân chiếm lĩnh, vốn là biến mất không thấy đâu, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, giờ lại mọc lên như nấm.

Bọn họ rất nhanh tiếp nhận quận huyện các nơi, nhưng không thể trực tiếp tới châu phủ đòi lương thực chứ?

Tông Trạch thấy trong triều không hề có động tĩnh, bảo Nhạc Phi đến Biện Lương, đi lại khắp nơi một phen.

Ai ngờ, Nhạc Phi tới bảy ngày, ngay cả Binh bộ nha môn cũng không vào được, quan lớn nhất từng gặp là một viên ngoại lang của Binh bộ, còn là người sắp về hưu, tóm lấy Nhạc Phi nói một thôi một hồi, chỉ là oán giận quan hệ cạp váy rắc rối khó gỡ trong nha môn, than thở mình buồn bực thất bại.

Phía sau Nhạc Phi còn có hơn mười vạn đại quân đang chờ ăn cơm, nào có thời gian mà nghe hắn càu nhàu.

Nhưng trừ vị quan già này ra, hắn ngay cả một nửa quan viên cũng không thấy, thế là không thể không làm ra hạ sách này, trực tiếp đến cản xe ngựa của Thái Kinh.

Thái Kinh ngoài miệng nói thì hay, ai biết hắn có làm hay không?

Nhưng mình có thể làm gì bây giờ? Làm như vậy đã là vượt quy củ rồi, Nhạc Phi thở dài, đành phải tránh đường.

Thái Kinh nặng nề buông mành, sắc mặt trở nên khó coi.

- Vũ phu như lửa, có thể đả thương người cũng có thể làm ấm người, có thể để ta sử dụng, lại không thể làm ra thành tựu lớn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)