Đại Đường, Trường An.
Huyền Trang pháp sư biến mất, Khuy Cơ pháp sư bị giết, Phật môn liên tiếp gặp phải đả kích.
Trong Tấn Xương Phường Đại Từ Ân Tự.
Thần Phưởng đại sư thân mặc áo cà sa ngồi trên ghế cao, Gia Thượng, Phổ Quang và mấy tăng nhân áo đen ngồi xếp bằng bên dưới.
Hương chủ Tri Khách Viện Tịnh Không nói:
- Vừa rồi Hồng lư tự truyền đến tin tức, đã xác nhận là nhận được văn thư chính thức của Tống Quốc, Tống đình nguyện ý làm chứng cho lần tỷ thí này, Lâm tặc chính là Quốc sư Đại Tống, bọn họ quyết tâm muốn bảo vệ người này.
Sắc mặt Phổ Quang đại sư âm trầm:
- Chư vị thương nghị xem trước mắt nên xử trí thế nào?
Một tăng nhân áo đen trầm giọng nói:
- Tên tặc này là kẻ địch của Phật môn ta, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng phải diệt trừ!
- Diên Chân sư huynh nói phải, Lâm tặc là khẳng định phải trừ bỏ, còn có một người còn khiến người ta ghét hơn hắn, chính là Chính Kinh đạo sĩ Lý Ngư. Chỉ là tên tặc này cực giỏi co đầu rụt cổ, từng tránh thoát hơn sáu mươi lần ám sát của Đại Tướng Quốc Tự, nói chung phải thương lượng biện pháp sạch sẽ để giết hắn mới phải.
Một tăng nhân áo đen khác nói:
- Không những là như vậy, sau khi tru ma còn phải đốt thi hài nghiền xương thành tro, khiến tặc này biến mất, cho dù muốn tra cũng là chết không đối chứng. Nếu không, Tống đình sẽ không chịu để yên, ngược lại còn để lộ tiếng gió, chuốc lấy phiền phức cho Đại Từ Ân Tự ta.
Một tăng nhân trẻ tuổi nói:
- Vì sao sư huynh lại nâng sĩ khí người khác mà diệt uy phong của mình. Chỉ là loại đi khắp nơi sinh sự chia rẽ thị phi mà thôi. Hắn ỷ vào sự bảo vệ của Lâm Linh Tố, ở Đại Tống muốn làm gì thì làm, hãm hại đệ tử cửa Phật ta, chiếm lấy căn cơ của Đại Tướng Quốc Tự, không trừ tên này, chính là sỉ nhục của Phật môn. Chúng ta trảm yêu trừ ma, trừ hại cho thế nhân, cho dù ở Đại Tống cũng có không biết bao nhiêu người vỗ tay khen hay.
Thần Phưởng đại sư cười tủm tỉm nói:
- Phổ Ninh sư đệ nói có lý.
Phổ Quang vỗ đùi, đứng dậy, giống như Nộ Mục Kim Cương.
- Đủ rồi! So với ngồi đây thảo luận kích sát Lý Ngư thế nào, không bằng nghĩ biện pháp lấy lại Cẩm Lan Ca Sa đi.
Tuy người khác ngoài miệng cố ý tránh đề tài này, kỳ thật trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào để có được áo cà sa.
Cẩm Lan Ca Sa chính là chí bảo Phật môn, sau khi Khuy Cơ có được, liền không nhịn được, đến Đại Tống báo thù cho Phật môn.
Hắn là làm thế nào mà có được áo cà sa, có phải có liên quan tới chuyện hắn tới Đại Tống Biện Lương hay không, những cái này kỳ thật đều rất rõ ràng, nhưng không có một ai vạch trần.
Ma Ha Già Diệp là một trong Thập đại đệ tử của Phật Đà, hắn tự mình xuất hiện ở Biện Lương, không ngờ bị Phù Dao Tử Trần Đoàn liên thủ với Thuần Dương Tử Lữ Động Tân dọa chạy, làm mất hết mặt Phật Đà.
Cái chết của Khuy Cơ cũng không thoát được liên quan tới hắn, nhưng ai dám truy cứu?
Thần Phưởng cười nói:
- Chúng ta có nhiều người như vậy, lại chỉ cho phép phái ba đệ tử đi, các ngươi cảm thấy ai đi thì thích hợp?
Phổ Quang sầm mặt, cuối cùng cười nói:
- Ta mặc kệ các ngươi, nói chung đồ đệ Biện Cơ của ta là phải đi.
Biện Cơ là nhân tài mới xuất hiện của Đại Tổng Trì Tự, là thiên tài hiếm thấy trong những năm gần đây của Đại Đường. Đại Tổng Trì Tự tọa lạc ở Vĩnh Dương Phường góc tây nam thành Trường An, cũng là một trong những thánh địa Phật môn, cùng Đại Từ Ân Tự, Đại Hưng Thiện Tự, cùng xưng là ba thánh địa Phật môn của thịnh Đường.
Hắn muốn chiếm một danh ngạch, không ai phản đối.
- Tuệ Thành của chùa ta cũng lấy một danh ngạch, xuất lực cho Phật môn.
Tuệ Thành trong Phật Đạo chi tranh ở Trinh Quán, tỏa sáng rực rỡ, liên tiếp đánh đuổi đám đạo sĩ Lý Trọng Khanh, Phan Đản ra khỏi Trường An, thanh danh lan rộng.
Hắn muốn chiếm một, cũng là trong tình lý.
Sau hai danh ngạch, mọi người cũng không tiếp tục tranh đoạt, mà là rất ăn ý nhìn về phía Gia Thượng pháp sư một mực không nói gì.
- Đại Hưng Thiện Tự các ngươi không phái đệ tử à?
Thần Phưởng hỏi.
Gia Thượng nhìn bộ dạng tranh danh trục lợi của mọi người, trong đáy lòng cảm thấy khinh thường.
Hiện giờ Phật môn có đại sự xảy ra, người đó sống lại, tuy tạm thời không hề có động tĩnh, nhưng vừa nghĩ là biết, hắn đang chờ đợi khoảnh khắc khôi phục pháp lực ngày xưa.
Dựa theo tính cách của người đó, một khi để hắn thành công khôi phục, đến lúc đó Phật môn chỉ sợ là mưa máu gió tanh, mười không còn được một.
Mà Cẩm Lan Ca Sa, vốn là vật hắn mặc, lúc này đi cướp, thuần túy là ngại mạng quá dài.
- Không, các ngươi tự chọn người đi.
Lúc này, từ ngoài điện, một hòa thượng tiến vào.
Thần sắc hắn lạnh lùng, một tay áo trống rỗng, là hòa thượng cụt một tay.
- Đại Tướng Quốc Tự chúng ta muốn một danh ngạch.
...
Trong Chính Kinh Môn, Hoa Tử Hư quả nhiên đúng hạn đến báo cáo tình báo.
Hoa Tử Hư lần đầu tiên tới Biện Lương, tuy đã nhìn quen sự phồn hoa của Biện Lương, nhưng vẫn kinh ngạc trước sự to lớn đồ sộ của Chính Kinh Môn.
Tuy đã là thời gian vào đêm, trong Chính Kinh Môn đặt hai viên dạ minh châu vô cùng lớn.
Nhìn kỹ, bên trong đều là Nguyệt Quang Trùng, chiếu rọi trong môn giống như ban ngày.
Sau khi lên sơm môn, lầu các san sát, mái cong đấu củng, tường viện cao lớn, trên ngói lưu ly còn có tuyết đọng chưa tan, dưới ánh sáng của Nguyệt Quang Trùng, tỏa ra tia sáng lấp lánh.
Nơi này cho dù với nhãn quang không tính là cao minh của Hoa Tử Hư, cũng nhìn ra được là có chút phong cách Phật môn, nhất là bảo điện hiên nặng đỉnh cong đó.
Viện tử chỗ Lý Ngư là tiểu lâu ba tầng, kết cấu có chút tinh xảo, vật liệu được dùng cũng vô cùng thượng thừa.
Tuy không bằng khí phái cung Thái Sơ hoàng thất, ba tầng cộng lại cũng không bằng độ cao phòng đan một tầng của Thần Tiêu Cung, nhưng trong ồn có tĩnh, cửa lớn vừa đóng lại liền tự thành một phái, là một trụ sở thích hợp nhất.
Hoa Tử Hư vừa đến nơi này, có một đệ tử nói:
- Ngươi chờ ở đây, ta đi vào thông báo một tiếng.
- Làm phiền.
Hoa Tử Hư cười nịnh.
Hắn ở trong Ngự Linh Đường tác uy tác phúc, nhưng sau khi thân trúng hàn độc, mỗi ngày đều không dám nhớ lại thống khổ có thể so với luyện ngục đó.
Để có được giải dược đúng lúc, hắn đến Chính Kinh Môn, chính là dạng giống như cháu chắt.
- Chưởng giáo bảo ngươi vào.
Chỉ chốc lát sau, đệ tử trông môn đi vào thông báo bước ra, lớn tiếng nói.
Hoa Tử Hư cúi đầu khom lưng, đi vào, thấy Lý Ngư ngồi trên bồ đoàn, cung kính khoanh tay đứng bên cạnh.
Đây là một gian phòng luyện công, ở chung quanh Lý Ngư, một đạo cô tuyệt mỹ đang ngồi, cũng đang tu luyện.
Hoa Tử Hư nhìn thấy là một trong hai thiếu nữ ngày đó, vội vàng tránh nhãn quang, sợ Lý Ngư cảm thấy hắn sắc tâm không chết.
Kỳ thật hắn đã sớm đập rễ con cháu của mình thành thịt nát, hiện nay là thật sự không có loại suy nghĩ này.
Trong phòng sơn đen, ở một góc bày ngọc thạch từ Lam Điền Ngọc khắc thành một lò hương.
Phía trên nắp lò, điêu khắc một con tiên hạc cao mấy tấc, ngẩng đầu vỗ cánh, bộ dạng muốn bay.
Một dòng khói xanh từ trong miệng tiên hạc giống như tơ bay thẳng lên.
- Chủ nhân.
Lý Ngư gật đầu, không mở mắt, nói:
- Nói chuyện của Ngự Linh Đường đi.
Hoa Tử Hư căn bản không sinh ra được một chút lòng phản bội nào, chủ yếu là Lý Ngư xuống tay quá độc ác, trực tiếp đánh cho hắn phục rồi.
Người như vậy, bình thường chỉ khuất phục trước cường quyền, dưỡng phụ thái giám đó của hắn bất kể đối với hắn tốt thế nào, bất kể bằng hữu của hắn có bao nhiêu ân đức đối với hắn, cũng đừng hy vọng hắn sẽ bánh ít đi, bánh quy lại.
Chỉ có đụng phải người ác hơn hắn, khiến hắn không dám phản kháng, mới có khả năng khiến hắn nghe lời như vậy.
- Tiểu nhân nhất định tri vô bất ngôn.