Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 263: Xuất chiến

Chương Trước Chương Tiếp

Trong Thành Biện Lương, một hồi tin tức đại thắng đã sớm đượcuyền nhanh chóng.

Mỗi người trong thành đều vui mừng, ai nấy phấn khẩn, Đại Tống rất lâu rồi không cóp báo.

Năm trước triều đình phái người mượn binh Đông Ngô, đã đả kích lòng tin của người Tống rất lớn, hiện giờ Ngô binh bị Phương Tịch đánh chạy, mà người Tống lại tự thắng, thực sự có thể nói là là mở mày mở mặt.

Đầu đường cuối ngõ, đều đang nói Chu Lang nhược trí, Cam Ninh vô năng, binh mã Đại Tống vô địch thiên hạ.

Trong ngoài Biện Lương, tràn ngập không khí khoái hoạt.

Năm đô thành khác của lục triều có lẽ các bạch tính sẽ không để bụng tới đại sự quốc gia như vậy.

Nhưng Biện Lương thì khác, nơi này là Tống đô, nó đúng là quá phồn hoa.

Chỉ cần là bách tính Biện Lương, nếu không phải quá lười, dựa vào dẫn đường cho ngoại thương cũng có thể kiếm được không ít tiền.

Không có áp lực sinh hoạt, tất nhiên sẽ theo đuổi thứ khác, bách tính Biện Lương là giàu có nhất, cũng thích đàm luận đại thế thiên hạ nhất.

Nếu ngươi muốn tìm người nói chuyện phiếm ở Biện Lương, vậy đúng là đến đúng chỗ rồi, ven đường tùy tiện một đại gia hóng mát cũng có thể nói với ngươi cả buổi sáng.

Đáng tiếc bách tính Biện Lương có thể tán dóc như vậy, Đại Tống lại không có được mấy nhân vật, ví dụ như Tây Thục Quan Vũ, Triệu Vân; Ngụy Quốc Trương Liêu, Hứa Chử; Đại Đường Lý Tĩnh, Tần Quỳnh; Đông Ngô cũng có Chu Du Lỗ Túc...

Đại Tống trên anh hùng hào kiệt, lộ ra vô cùng khó coi, hiện giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một Nhạc Phi, các bách tính đúng là được mở mày mở mặt.

Khi trở về Biện Lương, Biện Lương chính là loại không khí này, hắn tới thẳng Thần Tiêu Cung.

Trong phòng đan, Lâm Linh Tố quả nhiên đang luyện đan ở đây, sinh hoạt của hắn cực kỳ có quy luật, trước giờ Lý Ngư chưa từng phát hiện hắn có hoạt động gì khác.

- Ngươi trở lại rồi à?

- Cung chủ, có hai việc!

Lâm Linh Tố nhìn bên cạnh hắn, khẽ cau mày,

- Nói chậm một chút.

Lý Ngư phất tay nói:

- Liên nhi, dẫn muội muội đi tìm Phúc Kim chơi đi.

Tiểu Kim Liên rất muốn ở lại nơi này, nhưng phân phó của Lý Ngư, ở trong tai nàng ta còn có tác dụng hơn thánh chỉ, kéo tay Quỳnh Anh đi ra ngoài.

- Tiểu tử ngươi đúng là sắc đảm bao thiên, ngươi thực sự.. Thánh Nữ thần điện à.

Lý Ngư hạ thấp giọng, nói:

- Huyết Sát Chú ở mu bàn tay ta không phải là chuyện đùa.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Nói cũng đúng, nói chung là nguyền rủa khó hiểu, sớm muộn gì cũng sẽ chết, còn không bằng liều một phen.

- Ta vẫn chưa nói hết, lần này không những xóa được nguyền rủa, ta cũng đóng gói tín ngưỡng niệm lực mà Vu Thần thu thập rồi.

Lâm Linh Tố thu hồi thần sắc vui đùa, nói:

- Ngươi biết lúc trước vì sao ta muốn đưa ngươi Phong Nguyệt Bảo Giám không?

Lý Ngư lắc đầu.

- Ngươi quá tham, tham nhiều ăn không tiêu, rất dễ no chết, mà Phong Nguyệt Bảo Giám là một pháp bảo có thể không ngừng trưởng thành, ta sợ ngươi một ngày kia sẽ 'Tham' chết mình.

Trong lòng Lý Ngư có chút cảm động, trừ Trương lão đầu ra, Lâm Linh Tố là giúp mình nhiều nhất, hắn cười nói:

- Ơn lớn của cung chủ, tiểu tử suốt đời khó quên.

- Ngươi tính thế nào?

Lý Ngư hiểu ý tứ của hắn, mình gởi lại những Tín ngưỡng chi lực này trong Phong Nguyệt Bảo Giám, chỉ cần song tu với Cảnh Huyễn tiên tử, có thể có được hết.

Quá trình này không những rất nhanh, hơn nữa là đặc biệt đơn giản, thậm chí còn rất sướng.

- Xin Cung chủ dạy ta.

Lâm Linh Tố nói:

- Đã có thể ngày đi ngàn dặm thì đừng do dự, trời ban không lấy ngược lại là tội. Có điều ngươi đừng lộ ra, vào thời khắc mấu chốt có lẽ có thể cứu ngươi một mạng.

Lời ấy cũng hợp với tâm ý của Lý Ngư, hắn gật đầu nói:

- Cứ theo lời Cung chủ.

Lâm Linh Tố thở dài, nói:

- Chuyện thứ hai là gì?

Lý Ngư cười nói:

- Lần trước Ngự Linh Đường phái Tây Môn Khánh đến Biện Lương, không giấu gì Cung chủ, bọn họ chính là bị ta tận diệt. Lần này ở trên đường gặp hương chủ Biện Lương tân nhiệm của Ngự Linh Đường, là một người tên là Hoa Tử Hư, bị ta sử chút thủ đoạn, hiện giờ đã thành tai mắt của ta.

- Mưu đồ của Ngự Linh Đường không nhỏ, bọn họ đều gài nhân thủ vào trong triều đình Đại Tống và Đại Minh. Lợi dụng mỹ nhân bọn họ dạy dỗ, lôi kéo khống chế một số lớn quan viên, quyền quý của Đại Tống và Đại Minh.

- Chúng ta có cần...

Lý Ngư muốn đối phó Ngự Linh Đường, nhưng hắn sợ lực lượng của mình không đủ, cho nên chuẩn bị nhờ Lâm Linh Tố xuất thủ.

Lần trước Lâm Linh Tố thể hiện thực lực chân thật, miểu sát cao tăng Đại Đường, ánh sáng Phật môn Khuy Cơ.

Còn là dưới tiền đề đối phương thân mặc chí bảo Phật môn Cẩm Lan Ca Sa.

Ai ngờ Lâm Linh Tố lại không có hứng thú với những cái này, hắn gác phất trần, nói:

- Không rảnh.

Vị Quốc sư này, đúng là dùng hết tinh lực cả đời vào đối phó Phật môn rồi.

Lý Ngư không chỉ một lần cảm thấy thắc mắc, rốt cuộc ở trên người hắn từng phát sinh chuyện gì, mới khiến hắn có chấp niệm đối với Phật môn sâu như vậy.

Lý Ngư cũng không cưỡng cầu, dẫu sao Lâm Linh Tố cũng không có thù hận gì với Ngự Linh Đường, hắn không muốn xuất thủ, cũng có thể hiểu được.

Lý Ngư chưa tự phụ đến mức cảm thấy tất cả mọi người đều phải chuyển động vây quanh hắn.

- Ba tháng sau, chính là lúc các tiểu bối tranh đoạt Cẩm Lan Ca Sa, ta đã nói với Phật môn Đại Đường rồi, hai bên phái ra ba người, quyết đấu hai hai, cuối cùng ai thắng được nhiều trận hơn thì mang áo cà sa về, bên ta bỏ hai, dưới môn hạ của ngươi có ai để chọn không.

Lý Ngư có chút xấu hổ, các đồ đệ của mình đều vẫn chưa lên được mặt bàn.

Thời Thiên đang du lịch ở bên ngoài, cho dù hắn ở nhà, chắc cũng không được; Chu Vũ cũng là gà mờ, vừa đi vào quỹ đạo; Tuy Đại Tiểu Mộng lợi hại, nhưng cần đánh lén mới có thể phát huy thiên phú của bọn họ, đơn đấu thì không được;

- Cung chủ phái ai xuất chiến?

- Trừ thủ đồ Tiết Đạo Quang của ta ra thì còn có Phúc Kim.

Lý Ngư thiếu chút nữa thì cả kinh tới rớt cả cằm, hỏi:

- Ai cơ?

- Mậu Đức Đế Cơ Triệu Phúc Kim.

Lý Ngư cười ha ha,

- Cung chủ đừng nói đùa, sau khi nàng ta lên đài, người khác còn chưa đánh, chắc đã sợ tới mức ngồi xổm xuống ôm đầu. Đến lúc đó ở trước mặt hai nước Tống Đường lại mất hết mặt mũi. Ta thì không sao, nhưng Cung chủ thanh uy chấn nhiếp tứ hải, đó chịu nổi đâu.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Phúc Kim, cũng giống như Hoa Hòa Thượng Lỗ Trí Thâm của Tân Tướng Quốc Tự, đều là thiên tài không học có thuật. Loại tỷ thí này là va chạm giữa hai nhà Phật Đạo, đương kim thế thượng, tu sĩ lợi hại nhất, không phải trong Phật môn thì chính là trong Đạo môn, đây là một cơ hội đáng quý, ta không thể để Phúc Kim bỏ lỡ.

Lý Ngư suy nghĩ một chút, nói:

- Ta chuẩn bị để Liên nhi lên, nhưng ta lại sợ...

- Sợ cái gì?

Lâm Linh Tố nhíu mày nói:

- Sợ nàng ta không được à, đừng lãng phí danh ngạch, để ta ta triệu mấy đồ đệ ở tiền tuyến trở về.

- Không không không, ta sợ nàng ta giết chết đối thủ thì cũng khó ăn khó nói.

Lý Ngư không phải nói đùa, Phan Kim Liên tu luyện rất có thủ đoạn, thiên phú đánh nhau của nàng ta còn cao hơn mình.

- Nếu nàng ta giết được, ta tặng nàng ta một đại lễ!

Lâm Linh Tố cười to nói.

Có thể đại biểu cho Phật môn tới đấu, tất nhiên đều là các cao tăng thanh niên tài tuấn.

Dẫu sao Cẩm Lan Ca Sa treo trên đỉnh đầu, Phật môn không thể phái cá thối tôm nát đến được, kiểu gì cũng là những người lợi hại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)