Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 262: Đại thắng

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư trở lại khách sạn, tìm phòng mà mình thuê, từ cửa sổ lặng lẽ tiến vào.

Trên giường, hai thiếu nữ đang ngủ say, không phát giác ra Lý Ngư tiến vào.

Tay tiểu Thánh Nữ ôm chặt Kim Liên, mặt dí vào ngực nàng ta, hai gò má ửng hồ, môi hồng nửa mở, nhẹ nhàng thở, mày hơi nhíu, dường như ngủ không ngon, đang mờ thấy gì đó.

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào một chút ánh sáng nhạt, mơ hồ thấy trên mặt hoa tuyên tựa cười mà như không phải cười, lại giống như có chút buồn đau.

Dù sao cũng là bị mình vội vã lấy đi nguyên hồng, chẳng trách nàng ta lại không có cảm giác an toàn, không giống Liên nhi là một tay mình nuôi lớn.

Kể ra nàng ta cũng rất đáng thương, vì kẻ được gọi là Vu Thần, vừa sinh ra đã rời khỏi bên cạnh cha mẹ.

Mà mình muốn thân thể của nàng ta, hơn phân nửa cũng là vì Huyết Sát Chú, có lợi ích xen lẫn bên trong.

Từ đáy lòng Lý Ngư dâng lên một cỗ cảm giác thương tiếc, sợ đánh thức nàng ta , xoay người đi bên cửa sổ đả tọa.

Kim Liên ở trên giường mở mắt, mỉm cười, lộ ra vẻ mặt giảo hoạt. Nàng ta đã sớm nghe thấy Lý Ngư bước vào, cô gái nhỏ này ngủ không sâu, xem ra là mỗi đêm đều đang đợi Lý Ngư trở về.

Lý Ngư nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng ta, thân thể của Liên nhi rất mềm, ở trong chăn lâu như vậy, vô cùng ấm áp, ôm đặc biệt thoải mái.

Tiểu Kim Liên nhẹ nhàng xoay người, để Lý Ngư tựa vào trên người nàng ta, Quỳnh Anh ở phía sau không được thư thái như vừa rồi, nhíu mày không hài lòng, từ phía sau ôm ngực Liên nhi tỷ, vẫn không tỉnh.

Thứ này nam nữ đều thích, mỗi khi ngủ cùng Kim Liên, Phúc Kim, Lý Ngư và Quỳnh Anh đều yêu thích không nỡ buông tay.

Lý Ngư không lâu sau cũng nặng nề thiếp đi.

Thời gian mười ngày, hắn đóng vai thần chỉ của Đào Hoa Trang một chuyến, chỉ là một người giả vờ cũng khiến tâm thần hắn lao lực quá độ.

Thế nhân đều cầu thần tiên phù hộ, thần tiên sao có thể thật sự độ chúng sinh.

Nói đến cùng, đây là một hồi trao đổi mà thôi, dùng thần tích hiển linh tình cờ, đổi lấy sự tín ngưỡng cúng bái của vô số người.

Về phần sau khi tạo thành tổ chức thì càng tiện hơn, thế là có tôn giáo đông đúc.

Tranh đấu lẫn nhau, nhìn thì là tín đồ thế gian đang tranh đoạt địa bàn, trên thực tế chỉ là thần phật thượng tầng tranh đoạt hương khói.

Lý Ngư cảm thấy, mình đã chạm được đến một góc của hạch tâm lục triều, vén được vật che này lên, có thể thấy rõ bản chất của thế giới này.

Sau khi mắt khép lại, Lý Ngư liền mơ thấy một giấc mộng kỳ quái.

Ở cuối vũ trụ, trong bóng đêm vô tận, Lý Ngư ra sức tiến về phía trước.

Trải qua gian nan hiểm trở vô cùng, sau khi lặn lội đường xa, hắn cuối cùng nhìn thấy một tia ánh sáng. Thì ra là có một khe hở hẹp, xuyên qua khe hở này, nhìn thấy đại đạo tự nhiên, quy tắc của vạn vật.

Ngay khi hắn mở to mắt muốn nhìn tới cùng, hắn đột nhiên cảm thấy mũi ngưa ngứa, khi mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt tươi cười.

Tiểu Thánh Nữ đang dùng áo cổ lông cừu mình mua cho nàng ta, gãi gãi phía dưới mũi mình, nhìn thấy Lý Ngư tỉnh lại, nàng ta cười khanh khách, nhảy xuống chạy ra xa.

Phan Kim Liên đã sớm ra ngoài, mua một bữa cơm về, có cháo nóng, còn có ba cái bánh bao.

Ba người ăn xong trong khách sạn, đi đến quầy, sau khi tính tiền, chuẩn bị rời khỏi trấn nhỏ này.

Lý Ngư vừa đi chính là mười ngày, trong mười ngày này, chưởng quỹ và tiểu nhị của khách sạn đều đã quen biết hai thiếu nữ xinh đẹp này, phất tay cáo biệt.

Tới gần năm mới, người đi đường trên đường cái lại nhiều lên, trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ vui mừng.

Ra khỏi cửa thành, ở trên quan đạo, người ngược lại ít đi.

Hiện giờ xuất môn, không còn phần lớn là thương hành, mà là các bách tính trong thành và thôn xóm phụ cận.

Đột nhiên, một khoái mã từ quan đạo chạy đến.

Kỵ sĩ trên lưng ngựa, ở thắt lưng buộc một cái ống trúc, sau lưng cắm một lá cờ nhỏ.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, hắn lấy ra tin mật đựng trong ống trúc.

Sau khi đọc xong lại nhét về, tất cả đều được hoàn thành trong nháy mắt.

Truyền lệnh binh trên ngựa không hề cảm thấy, Lý Ngư gật đầu, khóe miệng mỉm cười.

Ánh mắt Phan Kim Liên cơ hồ là cứ đi ba bước sẽ nhìn Lý Ngư một cái.

Nàng ta tất nhiên là phát giác ra, cầm lấy cánh tay Lý Ngư lắc lắc, hỏi:

- Làm sao vậy?

Lý Ngư cười nói:

- Phương Tịch thua rồi.

- Phương Tịch là ai?

- Ta biết! Một kẻ xấu, muốn cướp Ngũ Hành Lệnh của ca ca.

Lý Ngư không hề đỏ mặt, gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Không ngoài dự đoán của Lý Ngư, biển xanh bao la, anh hùng lộ bản sắc, Nhạc Phi vẫn là một phát nổi tiếng.

Hắn tự mình dẫn nhân mã bản bộ, bốn chiến bốn thắng, đầu tiên là ở trước hai quân trận, trảm Thạch Bảo có giá trị vũ lực xếp hạng top 3 dưới tay Phương Tịch. Sau đó lại đấu trận với Vương Dần, dùng trận pháp đại Minh Giáo Ngũ Hành Kỳ, cuối cùng đại quân của Minh Giáo chạy tán loạn, quân Tống thừa cơ giành lại Giang Nam Đạo, đuổi Minh Giáo về Thanh Khê Động.

Trong Thanh Khê Động, không những địa thế hiểm yếu, quan trọng hơn là nơi đó trải rộng trận pháp và cạm bẫy, lại có Xích Hỏa Thú Quần mà ma sư Mani giáo thuần dưỡng, bình thường là khó có thể phá được.

Tông Trạch thượng thư, một là biểu tấu công tích của tướng sĩ, thứ hai là thỉnh cầu viện binh và lương tiền.

Trận Minh Giáo chi loạn này, so với cuộc khởi nghĩa Phương Lạp trong lịch sử thì còn nguy hiểm hơn.

Trên thực tế, nếu không phải Nhạc Phi hoành không xuất thế, thật sự có khả năng sẽ để bọn họ quấy cho Đại Tống long trời lỡ đất, trở thành vương quốc bị tiêu diệt đầu tiên trong lục triều.

Bởi vì bản thân Đại Tống có vấn đề lớn, hơn nữa ở phía bắc bọn họ cũng tồn tại tai hoạ ngầm.

Nói chung bất kể là thế nào, Minh Giáo thua, đối với mình là chuyện tốt.

Người của Minh Giáo thời khắc đều muốn giết mình, sau đó cướp đi Ngũ Hành Lệnh, lúc trước bức cho Lý Ngư phải giả chết chìm sông, mới may mắn tránh được một kiếp.

Minh Giáo, thần điện, Phật môn và Ngự Linh Đường, là bốn kẻ địch trước mắt của mình.

Nếu nói nguy hiểm nhất thì chắc là thần điện, dẫu sao thương tổn của mình đối với bọn họ là lớn nhất, đoạt đi Thánh Nữ đời này.

Hiện tại càng quá đáng hơn, đã ăn sạch rồi.

Vu sư, cổ sư của thần điện thủ đoạn âm ngoan, khó có thể đề phòng, chỉ sợ bọn họ lại tới báo thù.

Thứ hai là Phật môn, dẫu sao thể lượng của Phật môn cũng bày ra đó, Khuy Cơ đó có thể bị Lâm Linh Tố giết chết, nếu là mình lên, chắc không đánh được hắn.

Ở trong lòng Lý Ngư, nguy hiểm xếp thứ ba là Minh Giáo chứ không phải Ngự Linh Đường.

Ngự Linh Đường từ thủ đoạn mấy lần bọn họ thể hiện ra cho thấy, tuy quả thật rất cường đại, thế lực giao thiệp cũng rộng, nhưng bọn họ đã có một cỗ già nua.

Thậm chí ngay cả loại phế vật như Hoa Tử Hư, cũng có thể ngồi ở địa vị cao, toàn là dựa vào dưỡng phụ thái giám đó của hắn.

Mà Minh Giáo thì khác, bọn họ là một đám cuồng đồ chân chính, mỗi một người đều trung thành và tận tâm với Phương Tịch, hơn nữa thực lực cường hoành, chính là lúc cường thịnh nhất.

Tiểu Kim Liên nhìn ra vẻ vui sướng của hắn, cũng ghé tới nói:

- Minh Giáo có thể khiến Lý Ngư ca ca đau đầu như thế, vậy Nhạc Phi đó không phải là rất lợi hại à?

- Không phải hắn lợi hại hay không lợi hại, mà hắn là loại... Người rất mạnh.

Tuy là nói vậy, Lý Ngư vẫn lòng mang nghi ngờ không biết Nhạc Phi có thể chèo chống một Đại Tống hay không.

Dẫu sao hắn có lợi hại tới mấy cũng chỉ lẻ loi một mình, ở năm vương quốc khác đều là mãnh nhân tụ tập.

Nếu trong lục triều, thực sự có một nước buông lỏng trước, Lý Ngư cảm thấy xác suất xảy ra vấn đề lớn nhất vẫn là Đại Tống.

Nhạc Phi đánh thắng trên chiến trường, nhưng Lý Ngư, phong ba mà chuyện này mang đến chỉ mới vừa bắt đầu. Tranh đấu đặc sắc thực sự, sẽ triển khai trong triều đường Biện Lương, mấy ngày cuối cùng của năm nay, chắc phải ngồi nhìn Thái Kinh dựng lầu cao rồi.

Giờ không quay về kiếm chút lợi ích thì quả thực là tay không lấy bảo sơn.

- Giang Nam Đạo đại thắng, trong triều cuối năm có thể sẽ sinh biến, chúng ta mau về Biện Lương đi.

Lý Ngư ở ngay tại chỗ chỉ một cái, bay lên trời, một đạo mây trôi đỡ hai nàng lên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)