Giống như một đạo hư ảnh, cả người hắn đều dung nhập vào trong tượng, cảm nhận được khí tức hương khói nồng đậm.
Rất nhanh, sắc trời đã tờ mờ sáng.
Ánh nắng sớm chiếu xuống thôn nhỏ, xua đuổi sự rét lạnh.
Nhất là phía bắc, gió lạnh phấp phới, trên đại địa là một mảng trắng xóa, tuyết đọng cả mùa đông không tan.
May mà lúc này, không có việc nhà nông gì, mọi người đều rúc trong nhà, tục xưng là đông mèo. Cho tới sau ngày khai xuân thứ hai, mọi người mới lục tục ra khỏi nhà, bắt đầu một năm mới bận rộn.
Đây có thể là lúc bách tính trong thôn xóm, cả nhà đoàn tụ lâu nhất, nhân sinh bách thái lộ hết.
Lý Ngư cảm nhận được nhất cử nhất động của thôn xóm, hắn cảm thấy mình giống như thần chỉ, cảm nhận được hỉ nộ ái ố của chúng sinh.
Đến gần chính ngọ, một hán tử nghiêng ngả lảo đảo bước vào, hắn nhìn tượng thần, thân thể hơi nghiêng quỳ gối trên bồ đoàn.
Hán tử giống như lo lắng, lại nhìn một vòng, trên mặt hắn đầy nếp nhăn, màu da đen thui, nhìn một cái liền biết chính là một anh nông dân mỗi ngày phải bán mặt cho trời bán lưng cho đất.
- Chính Kinh thần tiên, ta năm nay bốn mươi rồi, lại chưa có một tức phụ. Cầu ngài phù hộ cho tiểu nhân, sang năm có thể tìm thấy một bà nương, kéo dài hương khói của Lý gia ta.
Sau khi hắn nói xong, cung kính dập đầu lạy ba cái, sau đó mới lén lút ra ngoài.
Lý Ngư nhất thời có chút không biết phải với thế nào cho phải, việc này mình không thể giúp được, đừng nói mình không phải thần tiên, cho dù phải cũng không thể tùy tiện mà giúp.
Hắn không tìm thấy tức phụ, có lẽ là vì tính cách quá chán, có lẽ là vì gia cảnh bần hàn, có lẽ là vì nhân phẩm thanh danh không tốt. . .
Mình giúp hắn, chẳng phải là sẽ có xác suất rất lớn làm hại một phụ nhân vô tội à?
Lại qua mấy canh giờ, trong miếu có một người trung niên tiến vào, hắn cũng là bộ dạng nông dân, sau khi quỳ xuống lại không phải là cầu tức phụ.
- Thần tiên phù hộ, tiểu nhân năm nay bốn mươi sáu rồi, trên có mẹ già dưới có con nhỏ, toàn là dựa vào ta cày ruộng thuê cho nhà người ta để nuôi sống. Trước mắt lại có thêm nhi tử thứ ba, lần này cuối cùng cũng có con trai, nhưng đồ ăn trong nhà không đủ. Cầu thần tiên phù hộ, sớm đưa lão nương đi, cho hài tử một sinh lộ.
Sau khi hắn nói xong, cung kính dập đầu lạy ba cái.
Trong lòng Lý Ngư rất khó chịu, thiếu chút nữa thì từ trong tượng đất đi ra, nhưng cuối cùng hay là cố nén lại.
Phàm tục bách thái, mới là nhân gian.
Cầu nguyện này còn thái quá hơn điều trước, mình càng không thể giúp hắn.
Nhưng nghĩ lại cẩn thận, hắn là súc sinh tội ác tày trời sao?
Hắn còn biết yêu thương hài tử.
Hắn có một chút lương tri còn sót lại sao?
Nhưng hắn thậm chí hy vọng lão nương nuôi lớn mình sớm chết đi.
Một dòng chân khí của Lý Ngư theo hắn đến trong nhà, quả nhiên nhà chỉ có bốn bức tường.
Người này bản thân đã hai ngày chưa ăn cơm. Nằm ngoài dự đoán của Lý Ngư, hắn còn nhường cơm của mình cho lão nương.
Nhìn phụ nhân ngực khô quắt, cùng với đứa trẻ trong lòng nàng ta, Lý Ngư thở dài trong lòng.
Linh khí quấn lấy phụ nhân, khiến ngực của nàng ta phồng lên, sữa thậm chí còn nhỏ xuống trên mặt hài tử.
Cả nhà mừng rỡ như điên, kéo hài tử lên, ra sức bú.
Còn chưa kịp xem kỹ, trong miếu lại có một người tiến vào, lần này là một lão nhân.
Sau khi hắn quỳ xuống, khẩn cầu con rể của mình sớm chết đi. Lý Ngư nhẫn nại, tiếp tục nghe, thì ra con rể của hắn là chín đời đơn truyền, chỉ cần con rể chết, điền sản đều thuộc về khuê nữ.
Mà lão đầu đang lo đặt mua điền sản cho tôn tử của hắn, nhằm cưới được tức phụ, đối phương yêu cầu có ruộng tốt năm khoanh, mà nhà bọn họ con cháu nhiều đã sớm chia xong rồi, không có biện pháp nào khác.
Lão đầu này lải nhải, nói một số lời không hề có nhân tình, không ngờ còn cảm thấy mình rất có lý.
Hắn thậm chí cảm thấy, mình là vì tôn tử, là có tấm lòng cao cả, thần phật chắc sẽ phù hộ hắn.
Rất nhanh, đến ban đêm, cửa miếu bị đẩy ra một cách thô bạo, một thanh niên gầy yếu lén lút tiến vào.
Hắn lật hòm công đức, không móc ra được một văn tiền nào, không khỏi có chút phẫn nộ, dẩy tượng Lý Ngư một cái, nhấc chân đá lật thùng.
Sau khi xác định không có thứ gì đáng tiền, con khỉ ốm này ở dưới thần đàn, lát một tầng cỏ rồi nằm ngáy o o.
Nháy mắt đã tới ngày hôm sau, khách không mời mà đến đã rời khỏi.
Một phụ nhân tiến vào, hài tử của nàng ta bệnh nặng, khóc sướt mướt cầu Lý Ngư phù hộ.
Một đạo chân khí của Lý Ngư thuận theo lai lịch của nàng ta, đến trong nhà nàng ta.
Người một nhà giống như kiến bò trên chảo nóng, vây quanh một đứa bé trên giường.
Trong phòng tràn ngập mùi thảo dược không biết là thảo dược gì, Lý Ngư kiểm tra một chút, căn bản chính là cỏ dại vô dụng.
Thủy linh chi lực quấn lấy cổ tay của đứa bé, dễ dàng trị cho hài tử bị cảm phong hàn.
Thời đại này, phong hàn đủ để lấy mạng người rồi.
Khi phụ nhân trở về, cùng người nhà thiên ân vạn tạ đối với Lý Ngư, Lý Ngư cảm nhận được một tia công đức và tín ngưỡng cực kỳ mỏng manh.
Đến ban đêm, một đôi nam nữ yêu đương vụng trộm đá văng cửa miếu, ở trước mặt Lý Ngư biểu diễn một phen đông cung sống động.
Ô ngôn uế ngữ, khó nghe.
...
Ngày thứ ba;
Ngày thứ tư;
Ngày thứ năm;
...
Lý Ngư đợi mười ngày.
Mười ngày này, khiến thần chỉ lâm thời hắn sứt đầu mẻ trán, não loạn như đay.
Đây chỉ là một Đào Hoa Trang nho nhỏ, trong lục triều thôn xóm cỡ này không trăm vạn cũng phải mấy chục vạn.
Còn có thành trấn, châu phủ lớn hơn...
Lý Ngư ra khỏi tượng thần, nhìn về phía tượng của mình trên thần đàn, như có sở ngộ.
Phật gia nói chúng sinh đều khổ, chỉ có tự vượt qua.
Mà đạo gia nói thiên địa bất nhân coi vạn vật như chó rơm, thiên địa đối đãi với vạn vật là như nhau, không tốt với riêng ai, cũng không xấu với riêng ai, tất cả để mặc nó phát triển theo tự nhiên.
Đào Hoa Trang nho nhỏ, mỗi người đẩy ra nội tâm của mình, đều ẩn tàng thiện ác.
Người có ác tới mấy trong lòng cũng luôn có chút thiện niệm, mà người thiện lương nhất, cũng có chút ác niệm thường ngày che giấu rất tốt, không dễ dàng bại lộ.
Lý Ngư từng nói, nếu mình nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì lo cả thiên hạ.
Như vậy hắn làm thế nào để lo cả thiên hạ?
Trong mười ngày này, hắn từng giúp một thợ thủ công đáng thương, hắn sắp bị trễ kỳ hạn công trình, tay lại bị thương. Sau khi mình giúp hắn một lần, hắn lại không muốn tiếp tục làm việc nữa, ngược lại cả ngày tới cầu mình.
Mình không giúp hắn nữa, hắn liền quên đi ân đức lần đầu tiên, sau đó trong lòng phẫn hận.
Đạo pháp tự nhiên, loại tín ngưỡng và công đức này, rốt cuộc có thuộc về tự nhiên không?
Nếu thuộc về quy luật tự nhiên của thiên đạo, vì sao lại có nhiều mâu thuẫn như vậy;
Nếu đúng là không thuộc về, như vậy người chế định quy tắc này là ai?
Lý Ngư là vì cầu giải đáp mà đến, chờ khi hắn rời khỏi miếu nhỏ, nghi hoặc trong lòng ngược lại còn nhiều hơn lớn hơn.
Đây là một nan đề rất thâm ảo, rất tối nghĩa, không thể lập tức sáng tỏ thông suốt, trừ khi có tiên thiên Thánh Nhân thời thiên địa sơ khai tới giảng đạo cho mình.
Cho dù là như vậy, mình cũng phải phí sức đi phân biệt đúng sai thật giả.
Hắn vừa đi, vừa thầm tính toán trong lòng, trước khi cởi bỏ được nghi hoặc này, cỗ linh lực khác trong thân thể tận lực đừng sử dụng.
Chỉ cần không phải thời điểm nguy hiểm tới sinh mệnh, đừng dùng cỗ linh lực đó, trừ khi mình hiểu được nó.
Ngũ hành chi linh, là mình từng bước tu luyện được, thiên địa ngũ hành là Tự nhiên chi đạo thuần khiết nhất.