Lý Ngư ra khỏi cánh rừng, kiếm khách áo đen trên mặt đất cũng biến mất.
Hoa Tử Hư có năng lực khống chế hắn, sinh tử của hắn nằm trong tay Hoa Tử Hư. Chỉ cần cảm thấy kiếm khách áo đen có uy hiếp, Hoa Tử Hư tất nhiên sẽ xử lý.
Hắn còn sợ bại lộ hơn bản thân mình, dẫu sao sau khi bại lộ, mình chỉ tổn thất một gian tế, mà Hoa Tử Hư thì không còn sinh cơ, phải chịu đựng nỗi khổ hàn độc.
Mai phục một đại gian tế ở Ngự Linh Đường, sau khi trở về, sẽ nghĩ cách đối phó với bọn họ thế nào.
Đề phòng cướp ngàn ngày, không bằng tận diệt sào huyệt của tặc.
Ngoài rừng, Tiểu Kim Liên đã chán muốn chết, đang cùng Quỳnh Anh nghiên cứu Thủ Cung Sa của nàng ta, sau khi điểm đỏ đó chậm rãi biến mất, thân thể của tiểu Thánh Nữ đã xảy ra biến hóa kỳ diệu.
Da thịt vốn trắng nõn như tuyết, lộ ra màu hồng nhạt mê người, giống như hoa đào sau mưa mới.
- Liên nhi tỷ, thế này rốt cuộc là sao?
- Ta cũng không biết.
Lý Ngư đi tới, cười bảo:
- Trên người ngươi vốn phải gánh chịu quá nhiều linh lực, mà những linh lực đó lại không thuộc về ngươi, ngươi chỉ là làm một cái lọ. Hiện giờ những linh lực này bị ta dỡ ra rồi, lúc này tu luyện là cơ hội tốt nhất, sẽ có tiến cảnh thần tốc.
May mà mình biết Thanh Mộc Quyết, biết thuật song tu, bằng không tùy tiện lấy nguyên hồng của tiểu Thánh Nữ, không những mình sẽ nổ tan xác mà chết, nàng ta cũng sẽ kiệt sức mà chết.
- Lý Ngư ca ca, giờ chúng ta về à?
Tiểu Kim Liên cố ý duỗi lưng, ngáp một cái.
Lý Ngư nhìn xa xa, nói:
- Trước tiên chưa về vội, ta muốn tới Đào Hoa Trang một chuyến.
Lúc trước ở Đào Hoa Trang, Lý Ngư giúp thôn dân giết sơn tặc thổ phỉ, được dân bản xứ cung phụng, lập miếu thờ.
Một tia Tín ngưỡng chi lực lúc ban đầu đó chính là nhờ vậy mà có, hiện tại tới lúc đến xem rồi.
Đối với cỗ linh lực đột nhiên xuất hiện, vô cùng bá đạo này, Lý Ngư không dám sử dụng tùy tiện.
Bởi vì hắn không hiểu.
Không hiểu những linh lực kỳ diệu như công đức, tín ngưỡng, niệm lực này rốt cuộc là sao.
Muốn tìm hiểu đến cùng, không đi xem miếu thờ mà thôn dân lập cho mình là không được.
Ra khỏi Chính Kinh Hồ, Lý Ngư mang theo hai người tới Cao Đường Châu, trên ngã tư đường vẫn là cự mộc che trời.
Quả nhân sâm không trọn vẹn lúc trước, tu luyện thành tinh, họa hại nơi này.
Mình và nó khổ chiến hồi lâu, cuối cùng bị Bạch Mao nuốt lấy, Bạch Mao khôi phục một chút linh lực, mang theo Đại Kiều tới Giang Đông.
Hiện tại nghĩ lại việc này giống như đã qua rất lâu rồi, Đại Tiểu Kiều cũng được mình dẫn ra khỏi Giang Đông rồi.
Trên ngã tư đường của Cao Đường Châu, có mấy cửa hàng vẫn mở cửa, còn lại thì đều đóng chuẩn bị năm mới.
Lý Ngư đi vào một cửa hàng quần áo, chọn hai cái áo bông màu vàng đỏ, hai cái khăn da cừu, bọc trong cổ chống lạnh.
Đào Hoa Trang thuộc sự quản hạt của Cao Đường Châu, qua Cao Đường Châu rất nhanh đã tới Đào Hoa Trang, lúc trước Chu Thông và Lý Trung ở đây chiếm núi làm vua, vào nhà cướp của.
Vào nhà cướp của, bốn chữ này thoạt nghe thì không có cảm giác gì. Nhưng nếu ngươi có thể ở vào vị trí của người bị cướp, loại tuyệt vọng sợ hãi này sẽ tràn ngập trong lòng ngươi.
Thử nghĩ một chút, mình và người nhà, vừa ăn xong cơm chiều, thu dọn viện tử một chút, đóng cửa chuẩn bị đi ngủ.
Một đám ác hán xông vào, giết chóc, cưỡng gian, cướp bóc, đốt nhà, đó là cảm giác gì.
Chẳng trách sau khi Lý Ngư trừ bỏ hai họa hại của Đào Hoa Sơn này, dân địa phương lại xây miếu thờ, cung phụng thăm viếng hắn.
Đào Hoa Trang mấy năm nay sau khi trừ được sơn tặc, dần dần khôi phục sinh cơ, vào đông ánh nắng chiếu xuống, tuyết đọng trên cây đào cũng tan, đường đi có chút lầy lội.
Lý Ngư ở ngoài thôn xóm, nhìn thấy một miếu nhỏ mới xây, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Hắn dẫn theo hai thiếu nữ đi tới, chỉ thấy các thôn dân đang thăm viếng, đều là nam đinh.
Thôn xóm nho nhỏ, không hay có du khách, mọi người nhìn thấy ba người lạ, đều nhìn về bên này.
Tuy bọn họ mặc đạo bào, nhưng khí độ phong thái của hai thiếu nữ lại khiến người ta vừa thấy đã khó quên.
Các thôn dân chân chất, tự giác tránh đường.
Một tiểu hài tử trong đó chỉ vào Lý Ngư, hét lớn:
- Người này quen mặt quá.
Lý Ngư cười ha ha, đi đến trước miếu, chỉ thấy bên trong thờ phụng một tượng người làm bằng dất sét.
Tượng này mặc đạo bào, trong tay cầm một thanh bảo đao, đằng đằng sát khí, uy phong lẫm liệt.
Lý Ngư nhìn tượng đất của mình, trong hoảng hốt có một loại cảm giác kỳ diệu, mình chưa từng nhìn thấy tượng đất này, nhưng lại có quan hệ thiên ti vạn lũ không thể chặt đứt.
Trong minh minh, tựa hồ là có nhân quả, nối mình và tượng đất này lại với nhau.
Mình sẽ vì nó mà được lợi, công đức, tín ngưỡng và niệm lực.
Đây rốt cuộc là một hệ thống gì, pháp môn tu luyện đạo này lại là gì, có biện pháp gì để cấp tốc tinh tiến, trong lòng Lý Ngư cảm thấy rất loạn.
Quỳnh Anh che miệng, nói:
- Đây không phải ngươi à?
Lần các thôn dân mới quan sát kỹ, có người ngày đó có mặt, đã kêu to lên.
- Ân công tới rồi!
Mấy hậu sinh trẻ tuổi, đỡ một lão trượng tiến lên, nhận ra Lý Ngư.
Thần sắc của hắn kích động, muốn quỳ xuống, Lý Ngư lại vội vàng vươn tay ra đỡ hắn.
Lưu lão trượng kích động không thôi,
- Chúng ta ngày đêm hy vọng, ân công cuối cùng cũng tới rồi.
Lý Ngư cười nói:
- Chư vị hương thân thường xuyên thăm viếng, ta ở Biện Lương cũng cảm nhận được.
- Miếu này một mực chưa đặt tên, chỉ vì chúng ta không biết tục danh của ân công, hôm nay mới giải quyết được tâm nguyện của mọi người.
Lý Ngư cười ha ha,
- Ta chính là Chưởng giáo của Chính Kinh Môn, Chính Kinh Đạo Nhân Lý Ngư.
- Tiểu lão nhân hôm nay mời tiên sinh trong thôn viết chữ, khắc lên trên cửa miếu.
Lý Ngư ngồi trước miếu, nói chuyện phiếm vài câu với các hương thân, thuận tiện trị cho mấy thôn dân có bệnh.
Hắn vươn tay ra nói:
- Ta ở Biện Lương, thường xuyên cảm thấy nơi này có người thăm viếng, cho nên hôm nay thuận đường tới xem một chút. Trước mắt thời gian không còn sớm, ta phải đi rồi.
Các thôn dân lưu luyến không rời, đưa tiễn Lý Ngư.
Ra khỏi Đào Hoa Trang, Lý Ngư không rời khỏi, hắn ở trấn trên tìm một khách sạn, an trí cho Phan Kim Liên và Quỳnh Anh.
Sau khi ăn cơm xong, đầu ngón tay Lý Ngư biến ra một hộp giấy, dặn dò:
- Ta ra ngoài một chuyến, không biết lúc nào thì trở về, hai người các ngươi cứ đi dạo trong thôn trấn, đừng đi lại lung tung, lại càng không được phép đi quá xa, có việc thì thả hạc giấy này ra.
Tiểu Kim Liên nắm tay Quỳnh Anh, nhu thuận cười nói:
- Lý Ngư ca ca yên tâm đi, Liên nhi sẽ giúp ngươi trông coi tiểu Quỳnh Anh của ngươi.
Da mặt Quỳnh Anh mỏng, đã đỏ ửng, xinh đẹp tuyệt luân, lại chọc cho Tiểu Kim Liên trêu đùa một trận.
Lý Ngư lắc đầu, nhân lúc cửa thành chưa đóng, cầm đấu lạp đi ra khỏi trấn nhỏ.
Vào thời gian ban đêm, Lý Ngư trở lại Đào Hoa Trang, Lưu lão trượng quả nhiên đã tìm người, treo biên ở trước cửa.
Ba chữ Chính Kinh Miếu được khắc chính giữa. Trước miếu đặt một tấm bia đá, bên trên viết sự tích Lý Ngư trừ ác Đào Hoa Sơn, dưới nữa là minh tế thôn dân góp vốn. Chủ hộ nhà nào là ai, cúng bao nhiêu, đều viết rõ ràng.
Lý Ngư đẩy cửa đi vào, hắn lập tức đi đến trước tượng người, sau khi chạm vào tượng đất, cũng không dừng bước, mà là tiếp tục tiến về phía trước.