Cái tên Hoa Tử Hư này đúng là quá suy, hắn và Tây Môn Khánh là kim lan kết nghĩa, cuối cùng lão bà đều bị Tây Môn Khánh chiếm lấy, gia sản cũng bị Tây Môn Khánh chiếm đoạt, quả thực phải viết một chữ thảm lên trán hắn.
- Ngươi muốn đi đâu?
Mắt Hoa Tử Hư đảo quanh, Lý Ngư lập tức đánh ra một quả cầu lửa, đốt rễ con cháu của hắn thành thịt nướng.
- Biện Lương! Tới Biện Lương!
- Làm gì!
- Phụng lệnh của Liễu trưởng lão, điều tra cái chết của Tây Môn Khánh, tiếp tục làm giao dịch với triều đình Đại Tống.
Lý Ngư gật đầu, không cho hắn thời gian phản ứng,
- Giao dịch gì?
- Cung cấp nô sủng cho quan lớn Đại Tống, đổi lấy sự ủng hộ của bọn họ.
- Nô sủng từ đâu mà có?
- Bắt giữ thiếu nữ nhà lành, do cao thủ trong đường dạy dỗ.
Lý Ngư lâm vào trầm tư, Ngự Linh Đường mưu đồ không nhỏ, không ngờ muốn đánh vào triều đường Đại Tống.
Những người được gọi là nô sủng, đều là người bị khống chế tâm thần, bọn họ tuyệt không phải đồ dùng trên giường đơn thuần, mỗi một người đều là gian tế được gài vào bên cạnh tầng lớp quyết sách của Đại Tống.
Nhìn nhìn, Hoa Tử Hư cầm lấy bạch ngọc tiêu từ tay hắn.
- Đạo gia, đây là trọng bảo Đào Hoa Tiêu của bổn môn, tiểu nhân nguyện ý kính hiến cho đạo gia, đổi một cái mạng tiện.
Hoa Tử Hư cười nịnh, thân thể hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể mắt la mày lém nói.
- Phế vật như ngươi, vì sao có thể tới vị trí mấu chốt như Biện Lương?
Lý Ngư nói chuyện rất trực tiếp, còn tưởng rằng đụng phải cao thủ, thì ra chỉ là người mang trọng bảo, sau đó điều khiển một kiếm khách mà thôi.
Tuy trong lòng Hoa Tử Hư rất hận, nhưng không dám lộ ra thần sắc oán độc, chỉ cười bảo:
- Hồi bẩm lão gia, cha nuôi của tiểu nhân là chủ sự trong cung, cũng là trưởng lão trong đường.
Trong lòng Lý Ngư càng kinh gạc, hoàng cung Đại Minh, đã có người của Ngự Linh Đường, hơn nữa thân phận còn không thấp.
Tống, Minh đều là nước lớn, giống như Đường, lãnh thổ của ba quốc gia đều ở trên lục triều nghiền ép Ngụy Thục Ngô.
Hiện giờ xem ra, bất kể Ngự Linh Đường có âm mưu gì, bọn họ đều đã bước ra đủ xa rồi.
Hoa Tử Hư nhìn thấy Lý Ngư nhíu mày, tâm tư lại bắt đầu chuyển động, nghĩ kế thoát thân.
Đột nhiên, trên vai hắn, hai đạo dây leo đó biến mất, Hoa Tử Hư ngã xuống đất nằm trong vũng bùn.
Hắn lập tức mừng rỡ, dập đầu như giã tỏi,
- Đa tạ đạo gia tha mạng, đa tạ đạo gia tha mạng.
Lý Ngư cười nói:
- Đừng vội, ta nói tha cho ngươi à?
Hoa Tử Hư biến sắc, làm trò hề, nước mắt đầm đìa cầu xin tha thứ.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, đánh một đạo hàn độc lên người hắn.
Hàn độc này là nay đã hơn xưa, sau khi có hàn băng vạn năm, đã bá đạo hơn nhiều.
Hắn nhẹ nhàng thôi động, hai mắt Hoa Tử Hư trợn trừng, cả người lạnh tới thấu xương, nước mũi nước mắt đều đóng băng, trên lông mi còn có một tầng băng sương rất dày.
Sau khi hắn ngã xuống đất, cực kỳ thống khổ, tay chân căn bản là không duỗi ra được.
Lý Ngư dùng Thủy linh chi lực, vừa tra tấn vừa chữa thương, đảm bảo để hắn sẽ không bị kinh mạch vỡ vụn mà chết.
Thống khổ khiến Hoa Tử Hư thậm chí không rên nổi, đột nhiên hàn ý trong cơ thể biến mất toàn bộ, khôi phục bình thường.
Vốn chỉ là trạng thái bình thường, lại mang tới cho hắn cảm giác hạnh phúc to lớn, ác mộng giống như luyện ngục vừa rồi cứ như chuyện đời trước.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, thân thể đột nhiên trở nên khô nóng, da thịt cả người giống như bị dùng lửa đốt một lần, hơn nữa còn là từ trong tới ngoài.
Hoa Tử Hư ngã xuống đất, gãi da thịt của mình, trong móng tay mang theo mảng lớn huyết nhục, lại vẫn không phát giác.
Càng đáng sợ hơn là hai mắt hắn như sắp rách ra, con ngươi lồi ra đầy tia máu, dường như tùy thời sẽ từ trong hốc mắt rơi ra.
Lý Ngư thu hồi pháp lực, lại dùng Thủy Tự Quyết chữa thương cho hắn.
Sau khi Hoa Tử Hư tỉnh táo, cả người đã sụp đổ, hắn giãy dụa, miệng phát ra tiếng gào thét như thú nhỏ lúc sắp chết, gian nan tiến về phía trước, muốn tới gần Lý Ngư để cầu xin tha thứ.
Lý Ngư lại lui về phía sau một bước, nói:
- Đạo hàn độc này được gieo trong thân thể ngươi, sau này cứ đến cuối tháng, nó sẽphát tác, trừ khi có được giải dược trước.
Hoa Tử Hư chỉ cảm thấy, cảnh ngộ vừa rồi còn khó chịu hơn chết cả vạn lần.
Hắn nhìn Lý Ngư, một câu cũng không dám nói.
Lý Ngư cười nói:
- Ngươi muốn giải dược không?
- Muốn, muốn!
- Tốt lắm, sau khi đến Biện Lương, trước tiên tới Chính Kinh Môn, báo lại mình sống ở đâu. Chỉ cần Ngự Linh Đường có tin tức gì, ngươi phái người đưa tới, nếu biểu hiện tốt, có thể có được giải dược một tháng.
Ngự Linh Đường, không phải ngươi thích gài gian tế à, ta sẽ làm một cú gậy ông đập lưng ông.
Hoa Tử Hư bởi vì nguyên nhân cha nuôi hắn, không ngờ có thể chủ sự Biện Lương, có thể thấy được thân phận của cha nuôi thái giám đó không thấp.
Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, bất kể là một chính quyền hay là triều đình, chỉ cần thời gian quá dài, đều sẽ người nhiều hơn việc, cạp váy quan hệ.
Không ngờ ngay cả một tà giáo cũng không thể ngoại lệ.
Những giai cấp đặc quyền này không có bản sự gì, dựa vào sự che chở của tổ tông, ngồi ở địa vị cao, tác uy tác phúc.
Thường ngày thì cũng thôi, nhiều nhất chỉ là lãng phí một chút tài nguyên tổ chức, một khi đụng phải loại tình huống đụng phải, sẽ trở thành cửa đột phá của thế lực đối địch. Ví dụ như nói Hoa Tử Hư, thành một cửa đột phá để Lý Ngư đối phó Ngự Linh Đường.
Lý Ngư rất xa lạ với tất cả của Ngự Linh Đường, bởi vì giáo phái tà ác này rất thần bí. Bọn họ không thể gặp người, tất nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng. Nhưng Lý Ngư lập tức sẽ biết, thậm chí là biết vô cùng rõ ràng.
Biết người biết ta bách chiến bách thắng, kẻ địch trốn trong chỗ tối, uy hiếp của hắn sẽ lớn hơn mấy lần.
Hoa Tử Hư vừa nghe, chẳng những có thể giữ được tính mạng, còn có thể đạt được giải dược, lập tức vui mừng quá đỗi, không ngừng tạ ơn.
Lý Ngư nói:
- Chắc ngươi sẽ không bán đứng ta chứ?
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân sau này chỉ có chủ nhân làm chủ, sai đâu đánh đó, vượt lửa quá sông.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Ngươi không có cốt khí như vậy, sao ta có thể tin ngươi được. Như vậy đi, lục căn của ngươi không tịnh là không thể một lòng trung thành với ta.
Hoa Tử Hư vừa nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi, Lý Ngư lập tức thôi động hàn độc.
Hoa Tử Hư bị tra tấn cho người không giống người, quỷ không giống quỷ, hắn cắn răng một cái, ngồi dưới đất gào khóc cầm lấy một hòn đá, đập mạnh tới hạ thể của mình.
Có thể khiến người như hắn làm ra động tác này, có thể thấy được sự thống khổ mà hắn phải chịu đã đến cực hạn.
Chỉ một thoáng, giữa hai hắn đã là huyết nhục mơ hồ, cũng giống như cha nuôi của hắn, kế thừa gia phong, thành một người lưỡng tính.
Lý Ngư gật đầu, đánh ra một đạo Thủy linh chi lực, chữa khỏi toàn bộ thương thế trên thân thể hắn, hạ thể cũng không đổ máu nữa.
Hoa Tử Hư kinh ngạc phát hiện, trên thân thể mình không có chỗ nào đau đớn, trừ hạ thể bị đập nát không khôi phục, vết thương khác ngay cả sẹo cũng không lưu lại.
Hoa Tử Hư bị hàn độc và sự chữa bệnh của hắn trị cho dễ bảo, thậm chí ở trong lòng cũng không dám hận Lý Ngư.
Sợ hãi đã chiến thắng oán độc, khiến hắn không thể sinh ra một chút lòng phản kháng với Lý Ngư, cung kính đứng đó, cúi đầu chờ Lý Ngư phân phó.
Lý Ngư ném bạch ngọc tiêu ra, Hoa Tử Hư vươn tay ra tiếp lấy. Lý Ngư không muốn thứ này, sau khi Hoa Tử Hư đánh mất, cũng có khả năng sẽ dẫn tới sự hoài nghi của Ngự Linh Đường.
- Cút đi!