Bạch quang lóe lên, Lý Ngư hoạt động gân cốt, đứng dậy.
Lúc này hai thiếu nữ bên cạnh mới dám đi lên, hai mắt đều đẫm lệ.
Lý Ngư cười nói:
- Đừng sợ, không phải là không sao à.
Tiểu Kim Liên vươn tay ra chỉ lên trên người mình, Lý Ngư cảm nhận kỹ, Thủy Tự Quyết của nàng ta quả nhiên là tiến cảnh thần tốc.
Lý Ngư gật đầu hài lòng, Tiểu Kim Liên thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nàng ta cảm nhận được rõ ràng, thương thế trên người Lý Ngư đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Bất kể là thế nào, nói chung thương thế của Lý Ngư ca ca đã khỏi, Tiểu Kim Liên cũng yên tâm, nàng ta ôm chặt lấy cánh tay của Lý Ngư, ngẩng đầu cười.
Lý Ngư quay đầu nhìn về phía Quỳnh Anh, trên mặt tiểu Thánh Nữ cũng mang theo thần sắc lo lắng, không dám tiến lên, sợ thương thế Lý Ngư vẫn chưa đỡ.
Bộ dạng chân tay luống cuống của nàng ta rất khiến người ta thương xót, quần áo cũng không mặc, một thân da thịt lộ ra màu hoa đào, đúng là xinh đẹp tới khó có thể hình dung, một đôi mắt đặc biệt sáng, lộ ra vẻ hoàn toàn không có tâm cơ.
Thiếu nữ như vậy, cung phụng cho Vu Thần?
Trạng thái tín đồ của Thần điện khiến Lý Ngư vững tin, cái gọi là Vu Thần giáo, chỉ là một loại nô dịch hình thức kiểu khác.
Nó là hắc ám hơn nô dịch thể xác cả trăm lần.
Cút con mẹ nó Vu Thần đi!
Long Nữ nói rất đúng, Đại lương hiền sư liều chết mở Thiên Môn, nhân gian chưa bao giờ giống như lục triều, cường giả như mây, đây là một cơ hội.
Sau này ngày tháng thần tiên lão gia cưỡi trên đầu mọi người sẽ không quay lại nữa.
Lý Ngư vẫy tay, mắt tiểu Thánh Nữ đảo quanh, xấu hổ đi lên trước, khoắc một cánh tay còn lại của Lý Ngư.
- Vừa rồi người ta cũng rất lo lắng cho ngươi.
Lý Ngư xoa cái đầu nhỏ của nàng ta, cười nói:
- Biết rồi.
Bọn họ vừa muốn lên đường quay về, trong tai bỗng nhiên nghe thấy tiếng nhạc, tuy vừa xa lại rất khẽ, nhưng cực kỳ mềm mại du dương, động lòng người, âm sắc giống như tiếng tiêu.
Tiếng tiêu này như một sợi tóc phiêu đãng trong rừng, Tiểu Kim Liên và Quỳnh Anh vừa nghe, đều cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Tiểu Kim Liên bước ra, lại ngừng lại, thấp giọng nói:
- Thanh âm này rất êm tai.
Quỳnh Anh ừ một tiếng, chỉ cảm thấy tâm thần đều thả lỏng, mỉm cười nói:
- Thật sự rất dễ nghe.
Mi tâm Lý Ngư hơi nhíu lại, bản thân hắn cũng cảm thấy tâm thần sung sướng, nhưng chuyện khác thường tất có nguyên nhân.
Tiếng tiêu này lúc đầu thì chậm rãi lên xuống, không bao lâu sau thì càng lúc càng nhanh, lên xuống cũng gia tăng, như là thủy triều, gợn sóng nhấp nhô dần dần càng lên càng cao.
Tiểu Kim Liên nghe tới nhập thần, ôm cánh tay Lý Ngư, hô hấp dần dần trở nên dồn dập.
Tay nàng ta sờ Lý Ngư trên người Lý Ngư, tuy Quỳnh Anh ở bên cạnh cũng sắc mặt ửng hồng, hơi thở gấp gáp, nhưng vẫn tốt hơn trạng thái của Kim Liên, nhìn qua thì vẫn bình thường.
Không tốt!
Lý Ngư cắn ngón tay, vẽ một sắc lệnh trong không trung, trong miệng thì thầm:
- Thái Thượng Thái Thượng, ứng biến vô đình; Trừ tà trói mị, giữ mạng hộ thân; Trí tuệ trong vắt, tâm thần an bình; tam hồn vĩnh cửu, phách không sụp đổ.
Tịnh Tâm Thần Chú là đứng đầu trong tám thần chú của phù triện, tên như ý nghĩa là thần chú sử dụng để bài trừ tạp niệm, yên ổn tâm thần mà người tu đạo sớm muộn gì cũng phải học.
Chú này có thể khiến phàm tâm vào minh tịch, xem lại đạo tâm, nhập trong thanh tĩnh. Cũng có tác dụng bảo hộ hồn phách.
Sau khi Lý Ngư đọc xong, hai tay vỗ lên lưng hai nàng, khiến trong mắt bọn họ đồng thời sáng lên, khôi phục tỉnh táo.
- Có yêu nhân muốn hại chúng ta, nhìn thì là thủ pháp của Ngự Linh Đường.
Loại công pháp làm nhiễu loạn lòng người, khiến tình dục của người ta tăng mạnh này, lập tức khiến cho Lý Ngư liên tưởng đến Ngự Linh Đường.
Mắt thấy tiếng tiêu bị phá, người xa xa lại thổi, lần này vừa nghe thì tiếng tiêu đột nhiên cao vút, sau có lại yếu đi, giống như trên biển yên tĩnh có một cơn sóng cao dâng lên, lại ở trong không trung vỡ ra thành bọt sóng.
Thanh âm đó luân phiên nhấp nhô, tâm của ba người giống như cũng nhấp nhô theo, còn vô cùng khó chịu, Tiểu Kim Liên bởi vì hiểu nhiều, lại càng không chống đỡ được, trong đầu dần dần xuất hiện tình cảnh của nàng ta và Lý Ngư ở trên giường, càng vô duyên vô cớ sinh ra rất nhiều ảo tưởng phóng đãng, không kiềm chế được. Thậm chí trong đầu còn xuất hiện cảnh Lý Ngư ca ca trói nàng ta lên cây nho rồi hung hăng bắt nạt.
Tuy Quỳnh Anh không chịu ảnh hưởng nhiều bằng Kim Liên, nhưng cũng đang có những ý nghĩ kỳ quái, càng nghĩ càng xấu hổ vô cùng, cũng càng không chịu nổi sự kích thích của tiếng tiêu.
Lý Ngư thấy Tịnh Tâm Thần Chú cũng không ngăn cản được, biết gặp phải cao thủ rồi, hắn ngửa đầu, thân thể hóa thành một con hạc trắng, thét dài một tiếng, hạc gáy như nước sông chảy xiết, thế tỏa khắp nơi, át tiếng tiêu đi.
Hắn cõng hai nàng trên lưng, vỗ cánh bay cao, chỉ thấy ở cách đó không xa, một nam tử áo đen đang đứng.
Trên mặt hắn để hai chòm râu ngắn, sắc mặt xanh mét, trong tay là một cây bạch ngọc tiêu, chắc hẳn chắc hẳn chính là người này.
- Huynh đài có nhã hứng thật, ở vùng hoang vu dã ngoại, lại một mình thổi tiêu.
Lý Ngư cười lạnh nói trong không trung.
Nam tử đó nhìn thấy Lý Ngư phá tiếng tiêu củamình, cũng không sợ, cầm tiêu ngọc chỉ vào Lý Ngư, nói:
- Gây khó dễ cho Ngự Linh Đường ta, ngươi vẫn muốn giữ mạng à? Thức thời thì giao ra hai tiểu nương này, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Tuy hắn là nói chuyện với Lý Ngư, nhưng ánh mắt lại nhìn qua nhìn lại trên người Quỳnh Anh và Tiểu Kim Liên.
Thiếu nữ bị hắn họa hại, không một ngàn cũng có tám trăm, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp như vậy.
Tuổi của người áo đen không lớn, hai chòm râu lại khiến hắn trông càng đáng khinh hơn.
Xem ra tên tặc khờ này không biết thân phận của mình, chỉ do nhìn thấy Tiểu Kim Liên và Quỳnh Anh, lâm thời thấy sắc nảy lòng tham, muốn tới đoạt mỹ.
Ai ngờ đụng phải Lý Ngư, đây chính là đại khổ chủ của Ngự Linh Đường bọn họ.
Hắn vươn tay ra vung lên, hai đạo tàn ảnh xuất hiện, Lý Ngư chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng gió vang lên, trong lòng biết không ổn, lắc mình né tránh.
Bóng đen này ra chiêu cực nhanh, một thanh lợi kiếm trong tay giống như độc xà trốn trong chỗ tối, ở xung quanh Lý Ngư dùng thân pháp nhanh đến cực hạn, không ngừng đánh lén.
Lý Ngư đỡ phải chắn trái, vô cùng chật vật, nhưng vẫn không mò được quỹ tích của người này.
Hắn quá nhanh. . .
Lý Ngư hừ lạnh một tiếng, toàn lực thôi động Thanh Mộc Hậu Thổ, dựng hai tấm linh thuẫn bảo vệ trước người.
Kiếm khách bóng đen cho rằng bắt được sơ hở, hơi do dự một chút rồi ngực ngực Lý Ngư.
Quả nhiên, Lý Ngư nghĩ đúng, tốc độ của hắn đã cực nhanh, như vậy uy lực tất nhiên sẽ không thể quá mạnh.
Bằng không sao lại bị người của Ngự Linh Đường làm thành hoạn nô để sai khiến.
Kiếm của hắn đâm đến trên đằng giáp thuẫn, lại khó có thể tiến về phía trước thêm mảy may, trong mắt kiếm khách áo đen lộ ra vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lý Ngư, bị Lý Ngư thừa cơ cho một chưởng, đánh ngã hắn, trong miệng hộc máu.
Người áo đen đứng xa xa, nhìn thấy hoạn nô của mình bị đánh bại, cũng không quay đầu lại mà xoay người chuồn.
Ngón tay Lý Ngư khẽ động, thổ địa vốn cứng rắn đó biến thành giống như đầm lầy, khiến hắn nửa bước cũng khó đi. Một quả cầu lửa bay thẳng tới đũng quần hắn, người áo đen đang chạy trốn thấy dưới háng bốc cháy, sợ tới mức vội vàng nhảy lên vỗ loạn để dập lửa.
Hai đạo dây leo trói hai tay hắn lại, khiến hắn không thể giãy dụa, mà nửa bắp chân đã cắm vào vũng bùn trên mặt đất.
Lý Ngư vỗ vỗ Kim Liên, nói:
- Ngươi dẫn nàng ta ra ngoài đợi, ta muốn thẩm vấn người này.
Tiểu Kim Liên ngẩng đầu nói:
- Chúng ta cũng muốn xem.
- Liên nhi tỷ, người ta không muốn xem, chúng ta đi thôi.
Lý Ngư bấu một cái vào vú nàng ta, lúc này Tiểu Kim Liên mới coi như không có gì, dẫn theo Quỳnh Anh rời khỏi.
Lý Ngư chậm rãi tiến lên, lúc này dưới háng người đó đã là thịt cháy. Lý Ngư khống chế hỏa hậu rất chuẩn, chuẩn bị thẩm vấn xong thì lại đốt hắn tiếp.
Hắn vừa đau vừa sợ, thấy Lý Ngư, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại không nói ra lời.
- Ta hỏi gì, ngươi phải trả lời cái đó, ta không muốn nghe một chữ vô dụng, bằng không ngươi... Biết rồi đấy.
Lý Ngư vừa nói vừa chỉ chỉ vào háng hắn, khiến hắn sợ tới mức ra sưc số chếở.
- Tên.
- Hoa... Hoa Tử Hư.
Không biết vì sao, vừa nghe thấy cái tên này, Lý Ngư cảm thấy có chút đồi phong bại tục.
Hắn thiếu chút nữa thì cười ra tiếng,
- Thì ra là ngươi.