Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 257: Tín ngưỡng

Chương Trước Chương Tiếp

Tiểu Thánh Nữ mới nếm thử tư vị của tình yêu, trán hơi ngiêng, lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Quay đầu nhìn một cái, bộ dạng của Liên nhi tỷ quấn quýt si mê, cả người quấn lên trên người Lý Ngư.

Không biết tại sao, trong lòng nàng ta không ngờ có chút tức giận, cũng lấy hết dũng khí nằm trên người Lý Ngư.

Tiểu Kim Liên cười ha ha, mặt dí vào ngực Lý Ngư, hôn Quỳnh Anh một cái.

Một cỗ cảm giác ngứa ngáy truyền đến, Lý Ngư còn tưởng rằng là bọn họ đang quấy rối, vỗ một cái lên mông Tiểu Kim Liên.

Thuận tay vuốt ve bờ mông, Lý Ngư nhìn về phía tay kia của mình.

Sau khi Huyết Sát Chú biến mất, xuất hiện một ấn ký màu đỏ nhạt.

Một tia ấn ký này chậm rãi tiêu tán, hóa thành một cỗ linh lực dồi dào, tán vào trong tứ chi bách hài của mình.

Thân thể Lý Ngư nhẹ bẫng, hắn nhíu mày, vội vàng thoát thân khỏi hai thiếu nữ, ngồi xuống đất.

Tiểu Kim Liên đắp quần áo lên cho hắn, rụt rè canh giữ ở bên cạnh.

- Liên nhi tỷ, hắn sao thế?

- Ta cũng không biết.

Hai thiếu nữ mặc quần áo, canh giữ ở bên cạnh.

Lúc này sắc mặt Lý Ngư rất khó coi, trong kinh mạch của hắn, truyền đến đau đớn giống như bị xé rách, khiến biểu cảm của Lý Ngư thống khổ tới vặn vẹo dữ tợn.

Cơ nhục trên người, giống như rót chì, thỉnh thoảng lại lồi lên.

Huyệt Thái Dương nhô ra, hai mắt nhắm lại, máu toàn thân giống như cũng bị đốt cháy.

Từ chỗ bụng hắn truyền đến cảm giác sưng, khí hải và luân đài đều như sắp vỡ ra.

Chậm rãi, Lý Ngư phát hiện, những linh lực bắt đầu từ bụng dưới, đến đan điền thì phun trào ra này không phải lấy phá hoại kinh mạch của mình làm mục đích.

Chỉ là chúng quá khổng lồ cuồn cuộn, mà khí hải và kinh mạch của mình không đủ sức gánh vác linh lực như vậy.

Lý Ngư bắt đầu cắn răng, chịu đựng đau đớn, dùng Thủy Tự Quyết không ngừng sửa chữa phục hồi kinh mạch đang vỡ ra.

Chậm rãi, dần dần thích ứng, thả lỏng sự áp chế đối với đan điền.

Nhưng không thể, cỗ linh lực này tựa hồ là cuồn cuộn không ngừng, căn bản không có biện pháp ngăn chặn, thống khổ sẽ chỉ chậm rãi gia tăng.

Cả người Lý Ngư đều là mồ hôi, thân thể bồng bềnh trong không trung, da thịt cả người chậm rãi biến thành màu đỏ thẫm.

Tiểu Kim Liên gấp tới chân tay luống cuống, nhưng vẫn giữ được một tia lý trí, túm Quỳnh Anh không cho nàng ta đi lên xông lên.

Trong lòng Lý Ngư nóng như lửa đốt, nếu không tìm được biện pháp, tiết ra cỗ linh lực đột nhiên xuất hiện này, mình có thể sẽ nổ tan xác mà chết.

Đột nhiên, thân thể đang bốc lửa, truyền đến một tia mát rượi.

Lý Ngư giống như người sắp chết khát trong sa mạc, được nhấm nháp một giọt nước, rất nhanh hắn liền phát hiện, mát rượi là đến từ lòng bàn tay.

Phong Nguyệt Bảo Giám!

Bạch quang lóe lên, Lý Ngư đi vào trong Phong Nguyệt Bảo Giám, cả người nằm xòe ra.

Cỗ linh lực dồi dào cuồn cuộn đó cuối cùng tìm được chỗ trút, Cảnh Huyễn tiên tử hóa thành một đoàn sương mù, vấn vít trên người Lý Ngư, phối hợp với hắn dùng Thủy Tự Quyết sửa chữa phục hồi kinh mạch đã nứt vỡ.

Cỗ cỗ linh lực này vô cùng vô tận, bị Cảnh Huyễn tiên tử hấp thu toàn bộ, một trận ánh sáng tường hòa bao quanh người nàng ta.

Lý Ngư hạ xuống trong lòng nàng ta, khi ngẩng đầu nhìn, cả người Cảnh Huyễn lấp lánh quang mang như ngọc, chỗ giữa trán nàng ta có thêm một ấn ký hoa mai màu đỏ.

- Chuyện gì thế?

Cảnh Huyễn cười nói:

-Ta đang muốn hỏi ngươi đây, ngươi từ đâu mà đã tu luyện được nhiều Tín ngưỡng chi lực như vậy.

- Tín ngưỡng?

Lý Ngư bừng tỉnh đại ngộ, mình lấy nguyên hồng của tiểu Thánh Nữ, thuận tiện đánh cắp Tín ngưỡng chi lực của ngàn vạn người đời này ở Nam Cương.

Chẳng trách bọn họ thà buông tha Hồng Hài Nhi, cũng không muốn buông tha cho mình.

Nam Cương khác với Trung Nguyên, nơi đó đều tin Vu Thần, tín ngưỡng của bọn họ đối với Vu Thần là thông qua Thần Nữ để truyền tới.

Hiện tại Lý Ngư đã biết cái gọi là truyền tới là gì, Vu Thần này cũng không phải hạng tốt lành gì, hắn cứ cách một giáp sẽ chọn một đỉnh lô tốt nhất.

Không gặp cha mẹ, không ăn ngũ cốc, dùng sương mai làm nước uống, được ức vạn sinh linh cúng bái, sau đó sẽ bị hắn thái bổ.

Thánh Nữ trước kia, không biết đều là kết cục gì, nhưng chưa từng có ai từng thấy Thánh Nữ đời trước.

Mọi người chỉ biết, Thánh Nữ mới sẽ được nối tiếp liên tục, khi vừa sinh ra đã được chọn rồi.

Về phần Thánh Nữ đời trước được Vu Thần tiếp dẫn biến mất, giống như hương nến bốc cháy, không có bất kỳ ai sẽ nhớ tới bọn họ.

Bọn họ không có thân nhân không có bằng hữu, ngay cả ra ngoài cũng không được phép, tiểu Quỳnh Anh từng nói với mình, nàng ta muốn làm bằng hữu với giọt mưa.

Con người, phải cô độc đến mức nào mới nghĩ đến làm bằng hữu với giọt mưa?

Lý Ngư cảm thấy lộ số này đặc biệt quen thuộc, nghĩ lại cẩn thận, vận mệnh của tiểu Thánh Nữ và Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Sai, đều giống nhau tới thần kỳ.

Chỉ có điều tiểu Thánh Nữ bởi vì được vạn dân cúng bái, hiệu quả thái bổ khác với Lâm Đại Ngọc, Bảo Sai.

Căn cứ vào cách nói của Khương Duy, có người dùng Lâm Đại Ngọc làm môi giới, chặt đứt si nghiệp, có thể đạp đất thành tiên. Mà thái bổ Bảo Sai, có thể khiến tu vi tiến nhanh.

Nhưng tiểu Thánh Nữ th khác, Tín ngưỡng chi lực của ngàn vạn sinh linh, thật sự là quá lớn. Cái này phải có đủ sức, mới có thể đến thái bổ, bằng không chính là nổ tan xác mà chết.

Loại tu vi như Lý Ngư, muốn chậm rãi tiêu hóa, chính là người si nói mộng. May mà hắn có Phong Nguyệt Bảo Giám, đây là một pháp bảo có thể trưởng thành, ai đến cũng không cự tuyệt, tận tình hấp thu, hấp thu càng nhiều lại càng mạnh.

Chẳng trách, Hồng Hài Nhi đó lại muốn ăn Thánh Nữ, tám thành là hắncũng biết sự tồn tại của Thánh Nữ thần điện là vì gì. Xem ra bối cảnh của tiểu ma đầu này cũng rất thâm hậu, hoàn toàn không coi Vu Thần phía sau thần điện ra gì, biết rõ núi có hổ, lại vẫn tới miệng hổ đoạt thức ăn.

Mình thì khác, không phải đoạt thức ăn ở miệng hổ, chỉ là ăn này tiểu Thánh Nữ này xong mới biết, đây con mẹ nó là điểm tâm của lão hổ.

Lý Ngư nhìn xung quanh, chỉ thấy trong Phong Nguyệt Bảo Giám, không gian lớn hơn không chỉ ngàn lần, với thị lực của hắn, phóng mắt nhìn quanh cũng không nhìn thấy giới hạn.

Mà biến hóa lớn hơn chính là Cảnh Huyễn, cả người nàng ta hiện lên vầng sáng giống như bạch ngọc, Lý Ngư vươn tay ra sờ xương quai xanh của nàng ta, ôn nhuận mượn mà, lại kéo quần áo của nàng ta xuống, da thịt lộ ra cũng óng ánh long lanh, không nhiễm một tia phàm trần.

Cảnh Huyễn lơ đễnh, vươn ngón tay ngọc ra điểm vào chóp mũi hắn, cười nói:

- Phong Nguyệt Bảo Giám đã thăng thành tuyệt phẩm, tiết kiệm mấy trăm năm tu luyện cho chúng ta, chờ ta triệt để luyện hóa những Tín ngưỡng chi lực này, khi có thể song tu, sẽ truyền lại cho ngươi. Hơn nữa Phong Nguyệt Bảo Giám cũng mở ra mấy diệu dụng mới, một lúc nữa mà sẽ nói cho ngươi biết.

Lý Ngư cảm nhận thân thể của mình một chút, cỗ linh lực công đức đó sau khi được cỗ linh lực này thấm vào, thậm chí đã không kém gì Ngũ hành chi linh của mình. Phải biết rằng, Ngũ hành chi linh, sau khi mình tu xong năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, cũng từng tăng vọt một lần.

Dù là như vậy, Tín ngưỡng chi lực có hạn mà mình hấp thu này cũng không kém.

Hắn từ trong lòng Cảnh Huyễn nhảy lên, cười nói:

- Chẳng trách thần phật đầy trời không tu luyện, vẫn là người thường khó có thể với tới, thì ra tín ngưỡng và công đức mới là đường tắt thông thiên.

Một đêm lưu luyến này còn hơn mình trước kia khổ tu nhiều năm như vậy.

Hơn nữa còn có một lợi ích lớn hơn, gửi ở trong Phong Nguyệt Bảo Giám, tốc độ tu luyện của mình cũng sẽ bởi vậy mà lớn mạnh vượt bậc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)