Khối hàn băng nho nhỏ này bị Lý Ngư cách không ôm vào trong lòng.
Cảm giác mát lạnh thấu tâm thấu cốt, khiến cả người hắn đều giống như đóng băng.
Lý Ngư chậm rãi cảm nhận, dùng linh lực từ từ loại bỏ loại hàn ý khiến người ta hít thở không thông này.
Ngũ Hành Lệnh xoay tròn quanh người hắn, Ngũ hành chi linh tinh thuần nồng đậm từ lưu chuyển chậm rãi đến chuyển động nhanh chóng.
Cả người hắn trình ra thức trong lòng ôm trăng, hóa thành một lò đan.
Khí hải và Ngũ Hành Lệnh ghép lại với nhau, luyện hóa hàn băng từng chút một.
Đợi cho Ngũ Hành Lệnh vận chuyển ba mươi sáu chu thiên, hàn băng vạn năm bị hắn luyện hóa đến trong kinh mạch của mình, theo Thủy linh chi lực chậm rãi chảy.
Hai tay Lý Ngư chậm rãi buông xuống, thở ra trọc khí trong lồng ngực, đứng dậy.
Bạch long quấn lấy hắn, đầu rồng ở phía trước hắn,
- Hàn băng đâu?
Lý Ngư cười khẽ, vươn tay ra, thôi động Thủy Tự Quyết, một đạo hàn ý khiến vội vàng tránh về phía sau.
- Chúc mừng ngươi, lại có thêm một chiêu tất sát.
Lý Ngư gật đầu, một chiêu này phải giấu đi, đến thời điểm mấu chốt mới lại dùng.
Cỗ hàn ý đó trừ khi là người từng tu tập tự quyết, bằng không rất khó ngăn cản.
Nhất là khi đánh lén, uy lực càng tăng gấp bội.
Khi hắn chữa bệnh cho Điêu Thuyền, lĩnh ngộ pháp môn dùng hàn độc hại người, hiện giờ có hàn khí này gia trì, uy lực càng lớn hơn.
Ngao Liệt mất đi sự áp chế của hàn băng, ngửa mặt lên trời phát ra một trận rồng ngâm, một lần nữa hóa thành hình người.
Nàng ta nhìn Lý Ngư, cười nói:
- Ta muốn đa tạ ngươi, giúp ta giải trừ thứ này, không giấu gì ngươi, ta cũng sắp không chống đỡ được rồi.
Lý Ngư giúp nàng ta trị thương, lại giải đi xiềng xích này, thực lực của Ngao Liệt chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể hoàn toàn khôi phục.
Lý Ngư đi đến bên bờ, cùng Ngao Liệt ngồi trên một hòn đá, hỏi:
- Ngươi có tính toán gì không?
Hàn ý của Chính Kinh Hồ đang chậm rãi rút đi, chắc không bao lâu nữa, có thể khôi phục đến nhiệt độ của đầm nước bình thường.
Ngao Liệt nhìn phía tây, trong ánh mắt có chút ngỡ ngàng, nói:
- Năm đó oanh oanh liệt liệt náo loạn một hồi, thời quá cảnh thiên, đã sớm cảnh còn người mất; muốn chiến, bên cạnh đã không có một đồng bạn, muốn về lại không có nhà để về.
Nàng ta đứng dậy, duỗi lưng, dáng người lộ ra vẻ săn chắc, tràn ngập sự kiện mỹ thon dài mà nữ tử Trung Nguyên ít có.
Lý Ngư nói:
- Ngươi có thể phá được lồng giam tia chớp này không? Nếu muốn ra ngoài, ta có thể giúp ngươi cùng phá vách ngăn.
- Thôi, phiền lắm, không bằng ở đây suy nghĩ một chút. Tương lai muốn làm gì, vẫn phải lên kế hoạch.
Lý Ngư hỏi dò:
- Ngươi lúc trước. . . Là theo bọn Trương Giác...
Ngao Liệt lập tức quay đầu lại, trên khuôn mặt minh lộ ra một tia sát khí.
- Đã rất lâu rồi không nghe thấy cái tên này. . .
Nàng ta nhắm mắt lại thở dài, nói:
- Lục triều. . . Đều biết sau khi Hoàng đế lục triều tiêu diệt Hoàng Cân, mới quật khởi. Ngươi có biết, vì sao mấy trăm năm trước không có nhiều cường giả như vậy, nhưng sau Hoàng Cân, nhân gian lại tuôn ra nhiều hạng người thực lực cường hoành như vậy không?
Lý Ngư mơ hồ cảm thấy, mình sắp tiếp xúc đến hạch tâm của lục triều, hắn cẩn thận hỏi:
- Vì. . . Vì sao?
- Bởi vì Thái Bình Đạo đời này, hắn mở ra Thiên Môn, tuy chỉ có thời gian rất ngắn, nhưng hắn thật sự rất lợi hại, thiếu chút nữa thì triệt để phá hủy quy tắc.
Lý Ngư nuốt nước miếng, quả nhiên, mình nghĩ đúng.
Thời không của lục triều, nhiều cường giả như vậy, không phải là tự dưng xuất hiện.
Thái Bình Đạo, người khởi xướng này tuy là cái tên cấm kỵ của lục triều, nhưng mình thân là truyền nhân trên thực tế của Thái Bình Đạo, ở lục triều cũng không bị đuổi giết.
Thậm chí, mình gây tai hoạ rắc rối khắp nơi, lại luôn có mấy người ở sau lưng che chở.
Ngao Liệt thở dài, nói:
- Bọn họ coi trọng nhất chính là mặt mũi, nếu ta phá lồng giam lôi điện này, bọn họ sẽ cảm thấy mất mặt, lại muốn gây sóng gió. Dứt khoát cho họ một cơ hội, giả vờ không biết gì là được.
- Thực sự muốn ở lại đây à?
- Ừ.
- Cũng tốt, ta sẽ thường tới thăm ngươi.
Mặt Ngao Liệt giãn ra, cười nói:
- Vậy thì tốt.
...
Sắc trời tối dần, ánh trăng treo cao.
Sau khi Lý Ngư ra khỏi Chính Kinh Hồ, buồn bã mất mát.
Đại lương hiền sư chỉ có một, nếu mình không chết, truyền nhân Thái Bình Đạo đời này chính là mình.
Cửu Tiết Trượng, Ngũ Hành Thư, Lý Ngư không đi cầu, chúng từ trước nay là tự đến.
Đây là một loại nhân quả đáng sợ, thậm chí không thể dùng ý chí của mình để di dời, khiến Lý Ngư cảm thấy sợ hãi.
Những thứ này, lòng và lòng vòng, sau khi hơi có khúc chiết, liền thuận lý thành chương đi tới trong tay mình.
Thuận lợi giống như được an bài trước.
Lý Ngư rất ghét loại cảm giác này.
Bánh xe vận mệnh, chẳng lẽ luôn bị nắm giữ trong tay người khác, mình là quân cờ bị người ta nắm trên ngón tay.
Ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn đó, ánh mắt Lý Ngư dần dần trở nên kiên định, bất luận là thế nào, bất luận là nhân quả hay là vận mệnh, mình đều phải kiên trì bản ngã.
Bất tri bất giác, hắn đi đến chỗ tách ra với Kim Liên, Quỳnh Anh.
Hai người không ở đây, bờ sông có một đống lửa trại, tuy không nhìn thấy tình cảnh giữa sông, nhưng nhờ nội lực tinh trạm, lỗ tai lại nghe thấy.
Tai nghe tiếng cởi quần áo xột xoạt, tiếng chân đạp nước, lại nghe tiếng múc nước, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười như chuông bạc, thanh thúy động lòng người.
Hai thiếu nữ chơi đùa tắm rửa ở đây, Lý Ngư mỉm cười một tiếng, ngồi vào cạnh lửa trại, hít một hơi thật sâu, thở hắt ra, tâm tình hơi bình phục, chợt nghe thấy tiếng hét.
Lý Ngư cất bước đi tới, hai thiếu nữ đang tắm rửa trong nước, đang có vô số gấm vàng bay ra khỏi mặt nước.
Những con cá này rực rỡ sáng đẹp tới thần kỳ, có một con nhẹ nhàng lướt qua, đuôi cá đánh ra một vết hồng.
Quỳnh Anh ủy khuất tới phát khóc, Lý Ngư mỗi tay một người, ôm bọn họ lên bờ.
Tiểu Kim Liên mị nhãn như tơ, cắn môi mỉm cười với Lý Ngư.
Quỳnh Anh thì xấu hổ đến mặt đỏ bừng, nàng ta vội vàng che bộ vị mấu chốt, may mà Lý Ngư đưa quần áo tới.
Tuy nàng ta không rành thế sự, nhưng đã có lòng biết ngượng, lúc này vừa tắm xong, mặt lại đỏ như sương phong, lúc thì hé miệng, lúc thì vân vê góc áo, xấu hổ thẹn thùng.
Lý Ngư phá tan sự xấu hổ, cười nói:
- Đây là hàn băng vạn năm biến mất, nhiệt độ nước lên cao, cá vàng đã quen với nhiệt độ thấp không thích ứng được, cho nên nhảy ra khỏi mặt nước.
Mắt Phan Kim Liên đảo quanh, chu miệng nói:
- Lý Ngư ca ca, ngươi nhìn hết thân thể của Quỳnh muội muội rồi, còn nói những cái này, cứ như người không làm gì cả vậy.
Lý Ngư nhìn nàng ta, lập tức hiểu ra, mình đã nói với nàng ta chuyện nguyền rủa, cô gái nhỏ này đây là đang trợ công.
Nàng ta không nói còn đỡ, Quỳnh Anh lại giống như đà điểu, hiện tại bị điểm phá, khiến nàng ta khổ tới phát ra tiếng.
Kim Liên đi lên, ôm bả vai nàng ta, nói:
- Ngươi nhìn Quỳnh Anh muội muội này, đáng thương biết bao.
- Vậy ngươi nói ta nên làm gì?
Tiểu Kim Liên nghiêng đầu, bộ dạng muốn ra mặt cho Quỳnh Anh, nói:
- Thân thể của nữ hài nhi, chỉ có thể cho nam nhân của mình xem, Lý Ngư ca ca đã nhìn thì phải chịu trách nhiệm. Ngươi cần phải làm nam nhân của Quỳnh Anh muội muội, sau này phải trân trọng nàng ta, bảo hộ nàng ta, không rời không bỏ mới được.
Bộ dạng này của nàng ta, bản thân Lý Ngư cũng tin, tiểu Quỳnh Anh lại đỏ mặt, dần dần trở nên lúng ta lúng túng, lại có mấy phần kỳ diệu.
Lý Ngư cười hỏi:
- Quỳnh Anh muội muội, ngươi có nguyện ý không?
- A? Ta. . . Ta. . .
Quỳnh Anh bất giác muốn dịch mông ra sau, lại bị Phan Kim Liên ngăn cản.
- Ta không biết. . .
Sau khi nói ra miệng, Quỳnh Anh nhất thời càng thẹn thùng hơn, hai tay nắm chặt vào nhau, quay đầu đi.
- Muội muội đừng sợ, sau khi Lý Ngư ca ca làm nam nhân của ngươi, nhìn hết cũng là chuyện rất bình thường.
Nàng ta giống như một tiểu ác ma phạm tội mê người, đứng dậy, nhẹ nhàng túm vạt áo, tơ lụa từ trên da thịt tuột xuống, cái miệng nhỏ nhắn như đào nói khẽ:
- Tựa như Liên nhi tỷ tỷ vậy.
Tiểu Thánh Nữ trực tiếp ngây đơ, nàng ta há to miệng,
- Liên nhi tỷ. . Ngươi. . . Ngươi.
Kim Liên vô cùng quyến rũ, hướng dẫn từng bước, ôn nhu nói:
- Đừng sợ, chúng ta sau này đều là nữ nhân của Lý Ngư. Ca ca
- A, ngại quá... Mắc cỡ chết đi được...
Quỳnh Anh hoàn toàn không dám nhìn hai người, vươn hai tay ra mắt, lại lén lút nhìn ra bên ngoài qua kẽ ngón tay.
- Liên nhi, ngươi xem, tiểu Thánh Nữ đang mắc cỡ, chúng ta biểu thị cho ngươi một chút.
Quỳnh Anh cố lấy dũng khí nói:
- Ta có mắc cỡ đâu.
...
Phan Kim Liên là một đồng lõa xuất sắc, từng bước phá hàng rào, cũng phá đi phòng tuyến tâm lý của tiểu Thánh Nữ.
Cuối cùng nàng ta và tiểu Quỳnh Anh ôm nhau, bóng loáng non nớt.
Huyết Sát Chú trên mu bàn tay Lý Ngư cũng chậm rãi biến mất. Kỳ thật không chỉ là Huyết Sát Chú, dựa theo cách nói của Bạch Mao, mình đã bách độc bất xâm, vạn cổ mất linh.
Một loại cảm giác hạnh phúc như trút được gánh nặng tràn đầy trong lòng Lý Ngư, hắn ôm lấy hai thiếu nữ vào trong lòng.
Ánh trăng đêm nay vô cùng sáng tỏ.