Bên ngoài tiếng gió gào thét, trong phòng đốt lò đồng, hơi ấm từng trận.
Lý Ngư đóng cửa lại, giậm giậm chân, cười nói:
- Trời đông giá rét, sao lại mặc ít như vậy.
Tiểu Kim Liên quần áo đơn bạc, trên vai chỉ khoác áo choàng màu đen, tóc xõa bên vai.
Lúc này nàng ta đang cúi người trải giường chiếu cho Lý Ngư, cái mông thơm tròn cong lên, Lý Ngư nhìn một chút, lại to ra mấy phần rồi.
- Đốt bếp lò hơi nóng, cởi áo khoác ra rồi. Ờ, treo ở đó.
Lý Ngư nhìn về phía cửa sổ, quả nhiên trên giá áo treo đạo bào.
- Lý Ngư ca ca, mấy ngày nay ngươi gầy hơn không ít. Bôn ba ở bên ngoài, có phải lại giống như chúng ta lúc trước, màn trời chiếu đất không?
Động tác trải giường chiếu của nàng ta vô cùng gọn gàng, rất nhanh đã thu thập xong, đặt mông ngồi trên giường, cười dài hỏi.
Lý Ngư cười ha ha,
- Đâu có, hiện tại ta đã có thể ngự không mà đi, một ngày mấy ngàn dặm, thoải mái có thừa.
Tuy là nói như vậy, trên đường quả thật có không ít thời gian phải màn trời chiếu đất, đương nhiên không thể thoải mái bằng ở nhà.
- Mấy ngày nữa, ta lại phải ra ngoài một chuyến, lần này đi gần thôi, đến Chính Kinh Hồ rồi sẽ về.
Hắn ho khẽ một tiếng, hỏi:
- Còn chưa kiểm tra, ngươi tu luyện thế nào rồi?
Tiểu Kim Liên cười dài nói:
- Người ta mỗi ngày đều rất dụng công.
Lý Ngư không tin những lời này, hắn hừ lạnh một tiếng,
- Một lúc nữa kiểm tra một chút, không có tiến bộ thì lại đánh lòng bàn tay ngươi.
Đây là lời hù dọa đồ đệ của Lý Ngư, ở chỗ Triệu Phúc Kim là trăm phát trăm trúng, tuy chưa đánh lần nào, nhưng chỉ cần vừa nói ra là nàng ta đã sợ tới ngắc ngoải rồi.
Lý Ngư cũng chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, không ngờ ánh mắt Tiểu Kim Liên sáng lên, ghé tới.
Nàng ta nũng nịu nói:
- Liên nhi thích được ca ca đánh lòng bàn tay, có thể đổi thành chỉ cần nghe lời thì đánh, không nghe lời mới không đánh không.
Thanh âm này giống như phạm tội, càng là phạm tội mê người, khiến Lý Ngư bất tự giác nuốt nước miếng.
Lý Ngư nhìn bộ dạng này của nàng ta, trong lòng có chút kích động khó hiểu, cười gượng hai tiếng, nói:
- Hắc tư Tống Giang này, đã nói là đi tìm hắn, không ngờ lại quên mất việc này, ha ha...
Tiểu Kim Liên giống như một con cá chạch linh hoạt, chạy đến cửa, hai tay chống nạnh, dùng mông giữ chặt cửa.
- Liên nhi, ngươi muốn làm gì?
Lý Ngư nghe thấy then cửa đang di động từng chút, cách một tiếng, cửa được khóa lại.
Phan Kim Liên nhẹ nhàng cắn môi, hơi ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Mắt như mị, mị như tơ.
Thẹn thùng, mong chờ, khẩn trương, sợ hãi, quyến rũ không nói nên lời, vô cùng phong tình.
Một thanh âm yếu ớt như muỗi kêu vang lên,
- Lý Ngư ca ca, ngươi muốn ta đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy dụ dỗ đó của Kim Liên chậm rãi ngẩng lên, thâm tình nhìn Lý Ngư, cả người nàng ta giống như nước, tỏa ra mùi thơm.
Môi nàng ta mỏng mềm thơm nhẵn, thổ khí như lan, có một cỗ khí tức thiếu nữ tươi mát động lòng người.
Nhưng dáng người đầy đặn, lung linh lồi lõm, lại có một cỗ ý nhị thành thục dụ hoặc, dưới bụng Lý Ngư bồng bột dâng lên.
Thân thể mới mẻ, non nớt, vòng eo mềm mại khiến cành liễu cũng phải đố kỵ ba phần, phối thêm cái mông thơm giống như trăng tròn, khiến hắn hận không thể lập tức giơ thương nhảy ngựa, thọc mạnh đâm mạnh, đại khai đại hợp.
Lý Ngư vươn tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm nàng ta, nhìn thiếu nữ chủ động hiến thân này.
Tiểu Kim Liên khẽ ưm một tiếng, thân thể xụi lơ, hai chân run rẩy, mắt thấy sắp không đứng được.
Lý Ngư cười khẽ,
- Một lúc nữa có thể sẽ hơi đau, ngươi phải nhịn một chút.
- Ta thích bị ca ca làm đau, Liên nhi chỉ cầu ngươi nhanh lên.
Tiểu Kim Liên đã sớm có chuẩn bị, nàng ta từ trong lòng lấy ra một cái khăn màu trắng, hơi gập lại, cắn trong miệng.
- Không hổ là ngươi, thật lẳng lơ.
Lý Ngư hung tợn nói một câu, không ngoài dự đoán của hắn, Liên nhi bị mắng, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn, mắt sáng long lanh, lông mi chớp chớp, vô cùng động lòng người.
Lý Ngư khiêng nàng ta lên, ném lên trên giường.
...
- Ta phải ra ngoài một chuyến.
Chu Vũ cả kinh nói:
- Sư tôn, ngươi lại đi à?
- Lần này rất nhanh sẽ trở lại thôi, có mấy chuyện, ngươi làm rất thỏa đáng.
Lý Ngư duỗi lưng, cười bảo.
Nhìn ra được, tâm tình của sư phó rất tốt, Chu Vũ vội vàng gật đầu,
- Xin sư tôn phân phó.
- Đi tìm hai người, một người tên là Thần Bút Thư Sinh Tiêu Nhượng, nghe đồn hắn biết các loại văn tự, ta muốn người này có trọng dụng; Thứ hai là Thần Toán Tử Tưởng Kính, ngươi phái người đi đín bọn họ về, gia nhập chúng ta. Chắc hai người đều sẽ không cự tuyệt, nếu thực sự không muốn, đánh ngất bọn họ rồi trói về.
- Ờ, đúng rồi, còn có một Kim Đại Kiên, cũng cùng đưa tới. Bảo hắn làm cho chúng ta một tượng thần to lớn, cung phụng ở trong môn.
- Sư phó yên tâm, Tiêu Nhượng thì ta không biết, nhưng Tưởng Kính đó thì có chút giao tình với ta. Chỉ cần sư phó không chê, hắn khẳng định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, đến gia nhập Chính Kinh Môn chúng ta.
- Vậy thì tốt.
Chu Vũ lại xin chỉ thị:
- Cũng không biết bổn môn phải cung phụng vị thần nào?
- Đương nhiên là ta rồi!
Khóe miệng Chu Vũ giật giật, gật đầu xưng phải.
Lý Ngư chỉ vào Tiết Bảo Sai, nói:
- Vị tiểu cô nương này là muội muội của Tài trường lão bổn môn, ngươi an bài cho nàng ta một viện tử, tu luyện ở trong môn. Đan dược gì đó, ngươi không cần bận tâm, việc tu luyện của nàng ta do ta phụ trách. Quan trọng là, ngươi phái người thu dọn tòa nhà ở ngõ Lộc Nhi, qua mấy ngày nữa mẫu thân của hai người bọn họ tới ở.
Tiết Bảo Sai quỳ gối làm lễ với Lý Ngư, tỏ vẻ cảm tạ. Trên người nàng ta có dư độc vẫn chưa tiêu trừ hết, Lý Ngư cần thỉnh thoảng giúp nàng ta chữa thương.
- Sư tôn lần này đi đâu? Cần dẫn người nào theo không?
Lý Ngư cười nói:
- Lần này nơi cần tới chính là thánh địa của bổn môn, là nơi ta khai tông lập phái, tên là: Chính Kinh Hồ. Về phần nhân thủ, ta đã chọn xong rồi, để Liên nhi và Quỳnh Anh đi theo, người khác thì không cần.
Đại Tiểu Kiều hiện giờ xa cách lâu ngày gặp lại, thoát ly lồng giam, đang muốn đi du lãm Biện Lương. Nếu không, Lý Ngư cũng chuẩn bị dẫn bọn họ theo.
Chu Vũ biết điển cố Chính Kinh Hồ này, khi hắn nghe Thời Thiên nói về chuyện đó, suýt chút nữa thì cười ra tiếng, hiện tại bận tâm đến mặt mũi của sư phó và tôn nghiêm sư đạo, mới cố nén lại.
Trong Chính Kinh Hồ, Long Nữ ngày đêm chịu khổ, mình không thể để nàng ta chờ quá lâu. Còn có rất nhiều chuyện về Thái Bình Đạo, mình lần trước không hỏi kỹ, lần này chuẩn bị tiếp tục hỏi thăm Long Nữ một chút.
Thái Bình Đạo này, mình hiểu biết càng nhiều lại càng sợ. Nó khẳng định không phải là một môn đạo pháp đơn giản, cũng không phải là một Đạo môn đơn giản. Lần trước Long Nữ kỳ thật đã lộ ra rất nhiều, nhưng khi đó tu vi của mình có hạn, căn bản là nghe không hiểu.
Lý Ngư tiếp tục dặn dò:
- Còn nữa chính là, Yêu tu trong môn dần dần có nhiều, khi người mới nhập môn, phải giải nghĩa cho bọn họ. Còn nữa chính là nếu có yêu đến nơi nương tựa, cũng có thể sau khi khảo sát thì thu vào trong môn. Chính Kinh Môn ta hữu giáo vô loại, quảng thu sinh linh thiên hạ.
Hiện giờ Yêu tu trong môn, trừ tam túng lúc ban đầu ra, còn có Tần Khả Khanh và Đại Tiểu Mộng.
- Tông môn chúng ta, càng lúc càng cường đại!
Chu Vũ nói từ tận đáy lòng.