Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 253: Thoát tội

Chương Trước Chương Tiếp

Nguyên Diệu Sơn, Thần Tiêu Cung.

Sáu đạo đồng trong phòng đan vây quanh lò đan, Lý Ngư và Lâm Linh Tố thì ở bên cạnh, ngồi đối diện nhau.

Trên mặt đất bày một bản dập, bên trên là chữ Lý Ngư in lại trên vách giếng cạn.

Vết máu đó đã qua nhiều năm như vậy, vẫn đỏ tươi, có thể thấy được huyết thư lưu lại cũng không phải bình thường.

- Ơ? Với kinh nghiệm nhiều năm của ta, đây là...

Lý Ngư khẩn trương hỏi:

- Là văn tự gì? Là công pháp à?

- Không nhìn ra được.

Lý Ngư tức giận bĩu môi,

- Cung chủ cũng không nhìn ra, vậy còn ai nhận ra được?

- Mỗi người có hứng thú khác nhau, ta không thiện đạo này, chưa chắc đã không có ai nhận ra. Nhất là trong thành Biện Lương, còn cất giấu vô số người tài ba, khẳng định có người nhận ra.

Lý Ngư thở dài, nói:

- Vậy ta đi đâu tìm?

Đột nhiên, trong đầu Lý Ngư chợt lóe linh quang, nói:

- Có người có lẽ biết.

Lâm Linh Tố không hỏi là ai, chỉ cười bảo:

- Chờ ngươi giải được rồi, đừng quên nói cho ta biết một tiếng.

- Tất nhiên, tất nhiên.

Lý Ngư đứng dậy, nhìn gió tuyết gào thét bên ngoài.

- Chuyến này ở Nam Cương và Bách Việt, ta xem như đã nhìn rõ, chỉ có Trung Nguyên mới là nơi tốt.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Trời che một phương, ở đâu có khí hậu đó, tất nhiên có độc xà mãnh thú của mình. Ngươi cho rằng Trung Nguyên luôn là như vậy à?

- Hả?

Lâm Linh Tố thở dài, nói:

- Thời mãn hoang, Trung Nguyên bởi vì linh khí nồng đậm, không biết dưỡng ra bao nhiêu cự thú. Chúng duỗi người thực sự có thể long trời lỡ đất, ngáp một cái cũng có thể giết chết vô số sinh linh. Chỉ có điều linh khí nồng đậm, cũng thích hợp cho nhân loại tu luyện, cuối cùng con người vốn nhỏ yếu, dần dần xuất hiện cường giả, cọ rửa lại Trung Nguyên một lần.

- Tuy Nam Cương Bách Việt nhiều độc xà độc trùng, nhưng lại không có bao nhiêu cự yêu mãnh thú, ngược lại là thảo nguyên vô ngần của Bắc Mạc, trong băng tuyết rét lạnh, có mấy quái vật thực sự đáng sợ.

Lý Ngư gật đầu, độc xà độc trùng, thắng ở chỗ độc tính của chúng, chứ không phải nghiền ép trên thực lực tuyệt đối.

Bách độc bất xâm giống như mình sẽ không sợ, Cửu Đầu Tích Huyết Trùng đó, lại trực tiếp ở trong đầm nước, không sợ gì, thậm chí còn có thể sai khiến điều khiển độc trùng.

- Đúng rồi, Cung chủ, ngươi có nhận ra thứ này không?

Lý Ngư lấy ra một cây bàn long quải trượng, cười hỏi.

Lâm Linh Tố cảm thấy da đầu ngứa ran, nói:

- Đây là bàn long quải trượng của Nam Cực Tiên Ông, ngươi làm thế nào mà có được?

- Tọa kỵ của hắn hạ phàm họa hại một phương, ta thiếu chút nữa thì giết chết nó, cũng giống như Khuy Cơ, khi nó sắp chết, trời giáng một trận quang cứu đi.

Lâm Linh Tố gật đầu nói:

- Không sao, đã là tọa kỵ của hắn hạ phàm họa hại nhân gian trước, tu sĩ chúng ta tự nhiên phải trảm yêu trừ ma, thủ vệ sinh linh nhân gian.

Lý Ngư cảm thấy có chút không đúng, Lâm Linh Tố quá cứng rồi, hắn căn bản không sợ thần phật đầy trời.

Nhưng dùng nhãn quang của mình cho thấy, có lẽ hắn vẫn chưa đạt tới tu vi có thể miệt thị thần phật.

Lâm Linh Tố cười nói:

- Quy củ chính là quy củ, những tu sĩ Nhân tộc chúng ta bị giết hại mà không phản kháng, để mặc cho Thượng giới bạo ngược, như vậy quy củ còn ý nghĩa gì. Ngươi kiêng kị Nam Cực Tiên Ông, không dám giết tọa kỵ của hắn, Nam Cực Tiên Ông chưa chắc không kiêng kị cao thủ Nhân tộc, mà không dám làm khó ngươi.

Lý Ngư như hiểu ra gì đó, lục triều hiện giờ khác với thần thoại trong thời không của mình, con người mạnh tới thái quá.

Hắn dường như đụng đến một điểm, chân tướng của thời không này đã được gạt ra một tầng sương mù.

Lâm Linh Tố vỗ vỗ vai hắn, cười bảo:

- Con đường phía trước dài đằng đẵng, toàn là dựa vào ngươi.

Lý Ngư vội vàng lắc đầu,

- Cung chủ nói đùa rồi, có liên quan gì tới ta đâu, ta không phải không muốn xuất lực, đó làm vì tu vi quá thấp.

Lâm Linh Tố cười cười lắc đầu, ngồi vào bồ đoàn, bắt đầu nhắm mắt luyện đan.

Lý Ngư cau mày, đi ra, quả nhiên gió lạnh đến xương.

Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử ở dưới tàng cây chậm rãi đi tới, Lý Ngư từ trên thắt lưng cởi xuống túi rượu, cho nó mấy ngụm.

Một đạo sĩ quét rác ở bên cạnh cười bảo:

- Thuật ngự không của sư thúc đã lô hỏa thuần thanh, sao còn cưỡi ngựa.

Lý Ngư sờ sờ bờm ngựa,

- Ngự không chỉ là để đi đường, cưỡi ngựa mới là sinh hoạt.

Đạo sĩ nghe mà chả hiểu gì. Nhìn bóng lưng của Lý Ngư, ở trên lưng ngựa, còn đút tay vào tay áo, đúng là tiên phong đạo cốt.

- Năm đó Đạo Tổ cưỡi Thanh Ngưu xuất quan, cũng chính là khí tượng này của Lý sư thúc à?

Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử đã chở Lý Ngư, chậm rãi đi xuống núi.

Sau khi xuống núi, Lý Ngư thay đổi tuyến đường tới Thái phủ, người sai vặt của Thái phủ nhìn thấy là hắn, vội vàng dẫn tới phòng khách.

- Đạo trưởng chờ chút, lão gia nhà chúng ta tới ngay đây.

Có nha hoàn dâng trà thơm, tỏa ra từng trận nhiệt khí, Lý Ngư rảnh quá, điều khiển hơi nước trên chén trà, biến thành một con tiểu long.

Hiện giờ ngũ hành của mình đã viên mãn, tới lúc đi giúp Long Nữ hòa tan hàn băng vạn năm tra tấn nàng ta rồi.

Vừa nghĩ như vậy, trở lại Biện Lương, ngàn đầu vạn tự, không biết có bao nhiêu chuyện đang chờ mình làm. May mà nơi này là Biện Lương, mình tuyệt không sốt ruột, cứ từ từ mà đến là được.

Khi hắn đang suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, chắc là thị vệ đang bảo hộ Thái Kinh tới đây.

Quả nhiên, một cỗ kiệu nhỏ dừng lại trc lâu, rèm kiệu được vén lên, hai thị nữ đỡ Thái Kinh xuống.

Thái Kinh lại già hơn lúc trước, nhưng tinh thần quắc thước hơn, mấy ngày nay hắn cũng đường làm quan rộng mở, thành công lợi dụng loạn Phương Tịch, lật đổ tất cả đối thủ, ở trong triều đã là nhất thời vô lưỡng.

Sau khi hắn nhìn thấy Lý Ngư, thần sắc không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng ngữ khí lại vô cùng thân thiết.

- Đạo trưởng, trở về từ khi nào vậy?

- Ngày hôm qua vừa về Biện Lương, liền đến thăm Thái tướng.

- Không dám không dám, nếu biết đạo trưởng trở về, lão phu nhất định tới trong môn bái phỏng.

Lý Ngư hàn huyên với hắn một lúc, mới nói ra ý đến,

- Ta có một bằng hữu, là người huyện Vận Thành Sơn Đông, vì lỡ tay giết một ngoại thất, gặp phải án kiện mạng người. Hiện giờ nhờ riêng thừa tướng, thảo cho một lệnh ân xá.

Con mắt Thái Kinh khẽ động, nói:

- Sao mà làm được, có câu vương tử phạm pháp cũng đồng tội với thứ dân, giết người thì đền mạng là thiết luật mà Hán Cao Tổ định ra.

Lý Ngư tuyệt không gấp, hắn không tin Thái Kinh không nể mặt.

Quả nhiên, Thái Kinh cười cười nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:

- Có điều đã là bạn tốt của đạo trưởng, nhất định là nhân trung long phượng, phẩm đức cao thượng, không thể giết người. Ta thấy tám thành là một kiện oan giả án sai, ngày mai ta sẽ bảo Hình bộ phúc thẩm án này, trả lại cho bách tính một chân tướng.

Lý Ngư đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra một hồ lô, nói:

- Ta chúc Thái tướng thân thể khoẻ mạnh, vĩnh viễn phụ tá quân chủ thánh minh, bảo vệ Đại Tống được trời yên biển lặng.

Thái Kinh mỉm cười gật đầu, sai thị nữ bên cạnh nhận lấy đan dược.

Khi trở lại Chính Kinh Môn, sắc trời đã tối, Lý Ngư tới tiểu viện của Tống Giang, phát hiện bên trong rỗng tuếch.

Có tiểu đạo sĩ nói:

- Tống tiên sinh tới Tân Tướng Quốc Tự bên cạnh rồi.

Lý Ngư gật đầu, trở lại viện tử của mình, cửa phòng hơi mở ra một khe hở, bên trong có ánh đèn truyền ra.

Lý Ngư đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tiểu Kim Liên đang giúp mình dọn dẹp gian nhà.

Nhìn thấy Lý Ngư tiến vào, nàng ta vui mừng rạo rực quay đầu,

- Lý Ngư ca ca, ngươi đã về rồi à!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)