Mọi người ở dưới đài, vẫn chưa phục hồi tinh thần từ trong trận đại chiến này, đã bị hai mỹ nhân trên đài khiến cho kinh diễm.
Hai người đều là quốc sắc thiên hương, đứng chung một chỗ đúng là hoa khai tịnh đế, dũ thiêm lệ sắc.
Cho dù là Biện Lương mỹ nữ như mây, đây cũng là cảnh tượng khó gặp.
Tu sĩ ở đây, bất kể nam nữ, đều bị dung nhan dáng người của bọn họ hấp dẫn, giống như đêm tối đột nhiên hiện ra tinh quang, tất cả đều say mê.
Bị Lý Ngư được bọn họ kẹp ở giữa, lập tức thành đối tượng khiến mọi người hâm mộ ghen tị.
Dưới đài còn có một người, trong lòng cũng như cây nho chua, mắt nhìn chằm chằm trên đài. Không phải ghen tị với Lý Ngư, mà là nhị Kiều. Tiểu Kim Liên cắn môi, bàn tay nắm Triệu Phúc Kim cũng bất giác dùng tới khí lực.
- Liên nhi tỷ, ngươi làm ta đau rồi.
Triệu Phúc Kim rút tay ra, ngẩng đầu ủy khuất nhìn Kim Liên, phát hiện Kim Liên tỷ tỷ của nàng ta, căn bản không nghe thấy.
- Ê, Liên nhi tỷ?
- Hả?
Tiểu Kim Liên đột nhiên phục hồi tinh thần, cười bảo:
- Làm sao vậy?
- Không... Không sao.
Triệu Phúc Kim cười bảo.
Ở giữa nhị Kiều, Lý Ngư tiện sát người khác, trong lòng đã bắt đầu tính toán phái ai xuất chiến.
Thần Tiêu Cung tất nhiên phải phái ra mấy người, nhưng mình cũng phải xuất lực, phải kiếm mấy danh ngạch.
Sau khi khoác Cẩm Lan Ca Sa, sức phòng ngự sẽ trực tiếp tăng đầy, quả thực là thần khí giữ mạng.
Lâm Linh Tố nhìn bộ dạng này của hắn, biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, không khỏi cười nói:
- Đừng nghĩ nhiều, nghĩ làm thế nào để ứng đối với sự trả thù của các hòa thượng Đại Đường mới là chính đạo.
- Kệ, cùng lắm thì bảo bọn họ đến Biện Lương, Khuy Cơ chính là tấm gương của bọn họ. Kể ra, sao ngươi không đi, đứng trên đài tuy được người người hoan hô, nhưng cái này dường như không phải tính cách của Cung chủ.
Lâm Linh Tố cười khổ nói:
- Vừa rồi đã vượt quá cực hạn của ta, hiện tại chân hơi nhũn, ta cứ ở đây thở một chút.
Lý Ngư thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, ngón tay hắn khẽ động, một đạo Thủy linh chi lực chậm rãi chảy qua, rất nhanh tinh thần Lâm Linh Tố lại rung lên, cao giọng:
- Hôm nay tiếp tục giảng đạo!
Tất cả mọi người an tĩnh lại, ngồi xuống đất, bao gồm cả Lý Ngư và nhị Kiều.
Lâm Linh Tố tiếp tục giảng đạo, giống như chưa hề có gì phát sinh.
Trừ Cẩm Lan Ca Sa treo ở trên trời, một mực đang nhắc nhở mọi người, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Dị tượng trên Nguyên Diệu Sơn kinh động tới hoàng thành, Triệu Cát cũng phái người tới hỏi.
Một đội người của Hoàng Thành Ti phóng ngựa tới nơi.
Lâm Linh Tố nói được một nửa, đành phải đứng dậy nói:
- Ngày khác lại khai đàn giảng đạo, mọi người giải tán trước đi.
Sau khi hắn nói xong,các tu sĩ bắt đầu lục tục lui ra, người có chút đức cao vọng trọng thì không tránh được tới hàn huyên với Lâm Linh Tố vài câu.
Lâm Linh Tố vừa ứng phó vừa truyền âm cho Lý Ngư: Ngươi đi về trước đi, mấy ngày nay có chuyện bên ngoài, ngày khác chúng ta lại tán gẫu.
Lúc này Lý Ngư mới đứng dậy, đi xuống bục giảng.
Người của Chính Kinh Môn ùa lên, bao vây lấy hắn.
Một đám người mồm năm miệng mười, hỏi han không ngừng, Lý Ngư xua tay, cười nói:
- Mọi người về môn đã rồi tính, Hoàng Tín, ngươi đi chuẩn bị mấy bàn tiệc rượu, chúng ta ăn mừng trong môn. Chuyến này trở về, đúng là cửu tử nhất sinh. . .
Lý Ngư nhìn một vòng, hỏi:
- Chu Vũ, sư huynh ngươi đâu?
- Đại sư huynh vẫn chưa trở về.
Trong những ngày Lý Ngư ra ngoài, Chu Vũ xử lý sự việc trong môn, khiến hắn vừa sợ hãi lại cảm kích.
Hiện tại Lý Ngư trở lại, Chu Vũ cuối cùng cũng thở phào một hơi, có thể chuyên tâm tu luyện rồi.
Lý Ngư gật đầu, không khỏi có chút lo lắng, Thời Thiên ra ngoài đã hơn một năm rồi.
Có điều du lịch thiên hạ, hắn sẽ không ngự không, trì hoãn thời gian một chút cũng có thể lý giải.
Trên người Thời Thiên, toàn là thần phù mình lưu lại cho hắn, lại thêm công pháp bản thân hắn tu luyện, chạy thoát thân chính là nhất tuyệt.
Phan Kim Liên vất vả lắm mới chen lên trước được, nhưng ở trước mặt Lý Ngư đã chật như nêm cối.
Mắt đẹp của nàng ta đảo quanh, nhu thuận đứng ở phía sau, quả nhiên Lý Ngư chỉ chốc lát đã điểm tới tên của nàng ta, hỏi:
- Kim Liên đâu? Liên nhi?
- Ở đây.
Tiểu Kim Liên đáp.
- Tu luyện thế nào rồi, có ăn bơ làm biếng không?
- Không ăn bơ làm biếng, chỉ là có một số chỗ không hiểu lắm.
Lý Ngư gật đầu hài lòng,
- Không hiểu thì mai hỏi ta, ta còn muốn kiểm tra một phen.
- Ừ.
Trong lòng Tiểu Kim Liên mừng thầm, nhiều người như vậy, thấy hay không thấy cũng như nhau, ngày mai lại đi tìm Lý Ngư ca ca.
Trở lại sơn môn nhà mình, trường hợp càng náo nhiệt hơn, trong môn từ trưởng lão đến đạo đồng, đều hội tụ lại.
Đại Tiểu Kiều thích náo nhiệt, nhất là loại náo nhiệt này, cho nên cũng ngồi cùng.
Lý Ngư bưng chén rượu, dạo chơi khắp nơi, trò chuyện bàn này một chút, tán gẫu bàn kia một lát.
Bên trái Thượng thủ, Lữ Linh Khởi có chút lo lắng, mi tâm tích tụ một cỗ u sầu không tán, Lý Ngư đi đến trước mặt, nói:
- Đại tiểu thư, ta tới Kiến Nghiệp, từng gặp Điêu Thuyền phu nhân.
- Hả?
Lý Ngư cười nói:
- Hàn độc trong người nàng ta, Tả Từ bảo ta tới hỗ trợ trị liệu.
Lữ Linh Khởi có chút kích động,
- Trị được không?
Lý Ngư tự phụ gật đầu,
- Do ta xuất mã, còn có thể không khỏi à?
- Đa tạ.
- Khách khí cái gì, mọi người là người một nhà, đều là huynh đệ đồng môn mà.
Lữ Linh Khởi cầm vò rượu lên, nói:
- Nói rất hay, vì tình huynh đệ, cạn một chén lớn.
- Sao ta nhìn ngươi cứ mặt co mày cáu thế?
Sau khi Lý Ngư uống xong, phát hiện Lữ Linh Khởi đã uống cạn cả vò rượu, còn lau miệng, trên cằm vẫn vương mấy giọt rượu.
- Tiểu đồ nhi đó của ta, tiến triển thần tốc, đã đến bình cảnh rồi, mấy ngày trước xuống núi du lịch. Hài tử này có chút ngốc nghếch, ta sợ nàng ta ở bên ngoài lại chịu thiệt.
- Đường Tái Nhi á?
- Ừ.
Lý Ngư có chút dự cảm xấu, hỏi:
- Đi đâu?
- Về Đại Minh.
Lý Ngư sờ sờ mũi, thầm nghĩ trong lòng: Không phải đi tạo phản chứ?
Lữ Linh Khởi nói:
- Hay là ta đi nhìn nhé?
- Vậy thì du lịch còn ý nghĩa gì?
Linh Khởi thở dài một tiếng, du lịch là muốn rời khỏi sự che chở của sư môn, tự mình xông pha xông vào một lần.
Lý Ngư cười nói:
- Hiện tại ngươi đã có thể hiểu được tâm tình của Điêu Thuyền phu nhân rồi chứ?
Lữ Linh Khởi lại mở một vò rượu, ngửa mặt uống mấy ngụm, nói:
- Biết làm sao được, một thân bản lĩnh của ta, khổ luyện phương thiên họa kích, thiên hạ có nơi nào mà không đi được. Nhưng tiểu đồ nhi đó của ta, mềm mềm hồng hồng, chẳng phải là để mặc người ta xoa nắn à.
Lý Ngư hừ một tiếng, Đường Tái Nhi có chỗ nào mà mềm hồng, hài tử đó rất quái gở, giống như khối băng, đúng là đồ đệ nhà ai thì người đó thấy hay.
Cầm lấy chén rượu, tự rót một ly từ vò rượu của Lữ Linh Khởi, Lý Ngư đi tới trước mặt Dương Chí, nói khẽ:
- Trong đại doanh tiền tuyến, chính là nơi dùng võ, ta đã tiến cử ngươi với chủ soái Tông Trạch. Ngươi đến trong doanh, giúp đỡ phòng tuyến phòng thủ của bọn họ, hiện giờ Phương Tịch là tử địch với chúng ta.
Dương Chí mừng rỡ, nói:
- Chưởng giáo yên tâm.
- Còn nữa chính là trong doanh có một tiểu tướng, tên là Nhạc Phi, trong tay có một thẻ trúc của ta, sau khi ngươi lấy được thì thay ta đưa về.
Nhạc Phi có được sự chỉ điểm của Vũ Hầu, đó là truyền thừa thần tiên, Lý Ngư có lòng tin bọn họ có thể đả bại được Phương Tịch.
Minh Giáo quần hung có lợi hại tới mấy, cũng không cản được Nhạc Phi này!
Dặn Dương Chí xong, Lý Ngư đi đến bàn của Tiết Bàn và Bảo Sai, ôm bả vai Tiết Bàn, đi đến giữa,
- Đây là Tiết Bàn, sau này chính là Tài trường lão trong Chính Kinh Môn chúng ta.
Người ở đây hơi nhiều, Tiết Bàn hiếm có có chút co quắp, không ngừng gật đầu cười ngây ngô.
Tiết Bảo Sai nhìn bộ dạng khờ khạo của ca ca, hận không thể thay hắn đi cảnh này, cũng may trong lòng Lý Ngư có tính toán, sau khi giới thiệu một phen lại đưa hắn về.