Lý Ngư nhìn chằm chằm Khuy Cơ, ánh mắt rất nhanh rời khỏi người hắn.
Hắn thờ ơ nói:
- Những gì ta làm đều là ý chỉ của ngô hoàng, phụng mệnh theo Lâm công đi sứ Đông Ngô. Sứ đoàn ở nửa đường bị Minh Giáo tập kích, Lâm công bị nghịch tặc Minh Giáo làm hại, ta bị bức phải tiếp nhận chức vị của Lâm công, cầm lễ tới thăm.
- Hiện giờ vị hòa thượng này ngàn dặm xa xôi đi tới Đại Tống, há miệng công kích hành vi của quân chủ bản triều, pháp thân của Kim Thiền Như Lai đó tổng cộng có chín chín tám mươi mốt khối, Đông Ngô gom đủ tám mươi khối, lại từ Đại Tống chúng ta đòi một khối cuối cùng, ngươi lại ngậm miệng không nhắc tới, là khinh Đại Tống ta không có người à!
Ở đây vốn đều là đạo sĩ, lại thêm những lời này, nhao nhao bước về phía trước một bước, cùng chung mối thù.
Lâm Linh Tố cười dài vuốt râu, quả nhiên mình không nghĩ sai, loại chuyện cãi nhau này cứ để tiểu tử này lên.
Lý Ngư thấy Khuy Cơ muốn mở miệng biện giải, trực tiếp mở miệng lớn tiếng nói:
- Đại Tướng Quốc Tự cấu kết với Minh Giáo, mưu toan tạo phản, mà ngươi ngang nhiên vì Minh Giáo chặn giết sứ đoàn ta. Hừ, Trường An tuy mạnh, nhưng thực sự tưởng hai trăm vạn cấm quân của Biện Lương ta là không đánh nổi một trần à?
Trong lòng Lâm Linh Tố đang cười như nở hoa, hắn nhìn Khuy Cơ thầm nghĩ, ngươi đọ với hắn cái gì không đọ, lại đi đọ chụp mũ...
Lúc trước tiểu tử này tự đốt ba bó lửa, chụp mũ cho Đại Tướng Quốc Tự, nâng Tân Tướng Quốc Tự đến đỉnh đầu Đại Tướng Quốc Tự, còn khiến danh tiếng dân gian nghiêng về một phía, là đại sư chụp mũ chân chính.
Hắn nhìn Lý Ngư đang ra vẻ oán giận, truyền âm nói: Được rồi, đừng thực sự khơi mào hai nước đối địch.
Lý Ngư tức giận truyền âm: Bảo ta ra gánh, lại không cho kéo các ngươi xuống nước? Thực sự bức ta quá, ta sẽ dụ dỗ toàn thiên hạ.
Lâm Linh Tố bị đốp lại một câu, nuốt nước miếng, cũng không nghĩ ra nên nói gì để phản bác, đành phải phẫn nộ nói: Vậy ngươi tiếp tục đi, ta lược trận cho ngươi, cứ yên tâm, hắn không đánh lại ta đâu.
Những lời này giống như thuốc an thần, có tác dụng hơn bất kỳ thứ gì, Lý Ngư lập tức cảm thấy tự tin.
Hắn chắp tay sau lưng, bộ dạng đại nghĩa lăng nhiên, nói:
- Ngươi hôm nay chọn lúc Nguyên Diệu chân nhân khai đàn giảng đạo tới gây thị phi, kích động Phật Đạo đối lập, thật sự dẫn tới hai giáo chém giết, ngươi có gánh được không?
Khuy Cơ hừ lạnh một tiếng, bắt đầu muốn biện giải, hắn còn chưa mở miệng, bên kia lại bắt đầu.
- Lục triều đạo phật lưỡng môn, tín đồ đâu chỉ ức vạn, nếu thật sự đánh nhau, máu chảy thành sông, chịu khổ vẫn là bách tính vô tội, đây đều là nhờ ngươi ban tặng.
Khuy Cơ đã bao giờ gặp phải loại người này đâu, cao thủ bình thường là có phong độ và khí độ, khi biện luận sẽ để lại thời gian đầy đủ cho đối phương, ngươi nói xong rồi ta nói, ta nói xong rồi ngươi nói, để thế nhân phân biệt cao thấp.
Tiểu đạo trước mắt này miệng giống như gậy đập chuột, mỗi lần mình muốn nói, hắn đều cướp lời, khi mình lắng nghe, hắn lại thong thả ung dung.
Khuy Cơ tự cho mình rất cao, lại không thể kéo mặt xuống cướp lời cùng hắn, như vậy hai người cùng nói, chẳng phải là thành thôn phụ cãi nhau à?
Nhưng hắn không mở miệng, bên Lý Ngư lại không có vấn đề này, thành hắn đơn phương răn dạy, giống như một đứa trẻ bị trách tội.
- Đủ rồi! Ngươi vô cùng gian xảo, bần tăng đưa ngươi đến Tây Thiên, để Phật Như Lai ta định tội cho ngươi.
Lý Ngư ưỡn ngực,
- Ta thấy ngươi mới là khẩu xuất cuồng ngôn, không biết trời cao đất rộng, ta liên thủ với Nguyên Diệu sư huynh, đơn đấu tất cả các ngươi!
Lần này Khuy Cơ mang đến đều là đồ đệ của hắn, chỉ là một đám tiểu bối.
Người ở đây cũng có chút xấu hổ, Lý Ngư muốn đơn đấu với người ta, không ngờ còn dẫn theo Lâm Linh Tố, da mặt thật sự quá dầy.
Đấu pháp đến cấp bậc này, bên hắn mang theo là Lâm Linh Tố, tương đương với thực lực của bản thân tăng cả chục lần, một đám đồ tử đồ tôn ở đối diện cộng lại, tương đương với có thêm chút trói buộc.
Trong hiện trường, chỉ có một người không nhìn ra, cho rằng Lý Ngư đủ anh hùng, muốn hai người đánh một đám, giơ tay cổ vũ cho Lý Ngư.
- Đại hòa thượng, ngươi dám đánh không.
Lý Ngư cúi đầu nhìn một cái, ở dưới đài hỗ trợ kêu la là tiểu Đế Cơ Triệu Phúc Kim, không khỏi cười với nàng ta.
Tiểu Kim Liên ở bên cạnh nàng ta thì nhìn mình với vẻ sùng bái.
Khuy Cơ lúc này, thần sắc ngược lại trở nên bình tĩnh, nói:
- Đã sớm nghe nói Nguyên Diệu chân nhân đạo pháp tinh diệu, chính là Đạo môn đệ nhất nhân linh triện đương thời, để ta tới kiến thức một chút, có phải danh phù kỳ thực hay không.
Sau khi hắn nói xong, cũng không khách khí, hai tay chập lại, miệng lẩm bẩm, sau khi phạm âm vang lên, xuất hiện hai pho tượng La Hán Kim Thân to lớn.
Lâm Linh Tố cười lạnh một tiếng, một tay chỉ ra, từ trên mỗi ngọn núi của Nguyên Diệu Sơn, vô số bảo kiếm xuất hiện, hình thành vạn kiếm chi thế, biến thành một kiếm luân bay múa, chém về phía La Hán Kim Thân.
La Hán đón đỡ kiếm luân, kiếm luân tỏa ra tinh quang, khuấy nát một pho, một pho còn lại thừa cơ chập tay lại, kẹp lấy bảo kiếm. Kiếm ý bị bẻ gẫy, không thể thành trận.
Khuy Cơ đứng trên hoa sen, bảo tướng trang nghiêm, lại niệm pháp chú,
- Vạn pháp đều phá!
Một La Hán còn lại chắp tay trước ngực, đứng trên đám mây, mắt mở ra, bắn ra kim quang.
Lâm Linh Tố vung phất trần, kiếm luân lại tụ hợp trong không trung, dẫn tới từng trận thiên lôi, cuồn cuộn như rồng ngâm.
Kim quang vốn từ trên người Khuy Cơ tỏa ra đột nhiên biến mất, biến thành giống như tăng nhân bình thường. Tôn La Hán Kim Thân trong không trung cũng vậy.
Thiên lôi cuồn cuộn đó bổ vào trên người La Hán, rất nhanh liền biến mất, không lưu lại bất kỳ vết thương gì.
Lâm Linh Tố ngây ra một thoáng, cười nói:
- Chẳng trách ngươi dám đến Nguyên Diệu Sơn gây chuyện, thì ra là có được bảo bối này.
Lý Ngư cũng nhìn thấy, trên người Khuy Cơ phủ thêm một kiện áo cà sa, liền nhỏ giọng hỏi:
- Có lai lịch gì?
Sắc mặt Lâm Linh Tố ngưng trọng, nói:
- Cẩm Lan Ca Sa.
- Hiện tại vẫn đánh thắng được chứ?
- Thử một chút.
Sau khi hắn nói xong, đột nhiên cảm thấy linh lực cả người tăng vọt, chỉ thấy ngón tay Lý Ngư bấm một cái, trên người quấn lệnh bài, thi gia một quang traabh năm màu lên trên người mình.
Có một thoáng như vậy, Lâm Linh Tố thậm chí cảm thấy, mình đã phi thăng nhiều năm rồi.
Tu tiên đến về sau là càng lúc càng khó, đến cảnh giới này của Lâm Linh Tố, mỗi khi đi thêm một bước nhỏ cũng là chênh lệch rất lớn.
Lúc ban đầu tốc độ tu luyện của Lâm Linh Tố cực nhanh, mấy năm nay lại khó tinh tiến một bước, lúc này lại cảm nhận được cảm giác thực lực tăng vọt.
- Khuy Cơ! Không phải ngươi muốn kiến thức đạo thuật của phái linh triện à, ta thanh toàn cho ngươi.
Lâm Linh Tố nghiêm giọng nói, ném phất trần lên trời, một tay chỉ lên trời, hai ngón tay khép lại, vẽ một tối nghĩa tối nghĩa trong không trung.
- Tam giới thị vệ, Ngũ Đế tư nghênh. Vạn Thần triều lễ, điều khiển lôi đình.
Trên bầu trời sau một đạo tử lôi, cả người Lâm Linh Tố vấn vít điện quang, hai mắt cũng bắn ra tia chớp.
Trong mỗi cái giơ tay nhấc chân, điều khiển lôi điện như tay chân.
Vô số thiên lôi điện quang đánh xuống quanh người hắn, hóa thành lực lượng của hắn.
Ở trước mặt cỗ thiên uy to lớn này, dù là thân mặc Cẩm Lan Ca Sa, Khuy Cơ cũng cảm thấy tâm thần khó yên.
Miệng hắn đọc càng nhanh hơn, trán đã túa mồ hôi, ngón tay hơi run run.