- Nguyên Diệu chân nhân giảng đạo, ngươi có muốn đi không?
Lý Ngư cười.
Tống Giang lộ ra thần sắc tiếc nuối,
- Tất nhiên là muốn đi.
Lý Ngư túm tay hắn, nói:
- Mọi người cùng đi.
- Cái này...
Lý Ngư cười nói:
- Không sao, nơi này là Biện Lương, ta vẫn có mấy phần tình mọn. Ngươi vẫn chưa biết à, Đồng Quán bị ngươi đánh đó, hắn bị Thái Kinh lật đổ rồi, hiện giờ gặp xui xẻo, ai còn đi truy cứu ngươi?
Trên người Tống Giang chỉ có một chuyện này, hắn còn giết ngoại thất Diêm Bà Tích của mình.
- Cái này... Không giấu gì hiền đệ, trên người ca ca còn có một án kiện mạng người.
Lý Ngư xua tay, nói:
- Không sao, cứ đi theo ta là được.
Hắn quay đầu, ôn nhu hỏi:
- Ngươi có đi không?
- Tỷ tỷ đâu?
- Tám thành cũng ở đó.
Tiểu Kiều lập tức cười nói:
- Đi!
Tiết Bàn cũng góp vui, hô to gọi nhỏ:
- Ta cũng đi, Bảo Sai cũng đi, mọi người đều đi.
Lý Ngư cười ha ha, trở lại trong môn của mình, tâm tình rất tốt, tới Nguyên Diệu Sơn, tương đương với một nửa sân nhà.
- Các ngươi, mấy người các ngươi, đều tới đây, đều đi cả.
Các tiểu đạo đồng tiểu đạo cô, hoan hô một tiếng, ném chổi đi, rầm rộ đi theo sau lưng Lý Ngư.
Nguyên Diệu Sơn, đỉnh núi.
Lâm Linh Tố khai đàn giảng đạo, các đệ tử ngồi nghe chân kinh, chung quanh tụ tập cơ hồ tất cả tu sĩ Đạo môn phụ cận phủ Khai Phong.
Giảng đến chỗ diệu dụng, mọi người đều mặt lộ vẻ vui sướng.
Lý Ngư chân không chạm đất, treo trên không trung, phía sau đều là đệ tử trong môn.
Hắn ra hiệu cho mọi người im lặng nghe giảng, sau đó mắt nhìn xung quanh, ở cách bục giảng không xa, nhìn thấy người của Chính Kinh Môn.
Bọn họ nghe tới mê mẩn, không ai phát hiện Lý Ngư đã tới.
Đột nhiên, phía trên Nguyên Diệu Sơn Thần Tiêu Cung, phong vân biến sắc, tiên hạc bay loạn, bảo thú chạy trốn, chuông đồng đen kêu leng keng, trong phút chốc sắc trời biến thành vàng óng ánh, tiếp theo có từng trận phạm âm, chiếu xuống vạn đạo phật quang.
Lâm Linh Tố đứng dậy, thản nhiên nói,
- Đã tới rồi còn không hiện thân?
Từ trên đám mây truyền đến một trận cười to, sau đó một chiếc ghế tràng kỷ hoa sen hạ xuống. Hoa sen ánh vàng rực rỡ, bồng bềnh trên không, tỏa ra vạn đạo hào quang.
Trên đài là một tăng nhân đang ngồi ngay ngắn, bảo tướng trang nghiêm, bốn cánh hoa sen vàng từ mây mọc ra, đỡ tăng nhân này.
Lâm Linh Tố vung phất trần,
- Từ Ân pháp sư, đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo?
Mọi người bên dưới đều kinh thán, người đến không ngờ là cao tăng Đại Đường Khuy Cơ.
Khuy Cơ, chính là người sáng lập Phật môn Duy Thức Tông, cùng ba vị Thần Phưởng, Gia Thượng, Phổ Quang được xưng là Pháp Tướng Tứ Triết, lại cùng Thần Thái, Thuận Cảnh được gọi là Nhân Minh Cự Tượng.
Hắn là hòa thượng thanh danh vang dội ở Đại Đường, thậm chí là toàn bộ lục triều, đạo hạnh cao thâm mạc trắc, luôn luôn khiêm nhường.
- Nguyên Diệu chân nhân đạo pháp tinh diệu, giảng giải lại tuyệt diệu, chỉ là bần tăng không biết, Tướng Quốc Tự của Đại Thừa Phật Môn ta, phạm tội nghiệt gì, không ngờ lại bị chân nhân nhổ tận gốc, đả thương đệ tử cửa Phật, đoạt chùa chiền của Phật môn ta, hủy Phật Đà Kim Thân ta, làm xấu thanh danh Phật giáo ta.
Lòng bàn chân Lý Ngư lại bôi dầu, lập tức muốn chuồn.
Có điều nhìn Lâm Linh Tố, bộ dạng gặp biến không sợ hãi, chắc trong lòng hắn nắm chắc, mới ổn định thân thể, cũng không bồng bềnh trong không trung nữa, mà tìm chỗ đất trống, dẫn theo đám người Tống Giang hạ xuống đất, trốn trong đám người.
- Đại Tướng Quốc Tự, cấu kết Minh Giáo, liên thông gian nịnh, mưu toan đảo lộn hoàng quyền Đại Tống ta, có muôn lần chết cũng không chuộc đủ tội này.
Khuy Cơ cười to nói:
- Những gì chân nhân nói chỉ là lời một phía, có chứng cớ gì không?
- Lớn mật!
Thần Tiêu Cung thủ đồ Tiết Đạo Quang thấy hắn vô lễ với sư phụ mình như vậy, lập tức giận tím mặt.
Lâm Linh Tố ngăn đồ đệ lại, cười nói:
- Chính Kinh sư đệ, Từ Ân đại sư không tin, ngươi tới nói cho hắn đi.
Mọi người trong Chính Kinh Môn, nghe thấy câu này, đều ngạc nhiên ngẩng đầu, tìm kiếm Chưởng giáo nhà mình.
Lý Ngư vốn đang say xưa xem náo nhiệt, thiếu chút nữa thì sặc, trong lòng vô cùng hối hận.
Sớm biết vậy thì tuyệt đối không tới!
Hắn dùng mật âm truyền lời, nói với Lâm Linh Tố:
- Cung chủ, con lừa ngốc này lợi hại lắm, ngươi đẩy ta ra, để hắn ghi hận ta, chẳng phải là nguy hiểm vạn phần à?
- Nói dối thì ta không am hiểu lắm, vẫn là ngươi tốt hơn. Hắn đã ra mặt cho Đại Tướng Quốc Tự, còn có thể không biết ngươi à?
Lý Ngư nghĩ thấy cũng đúng, mình đã chiếm đất của Đại Tướng Quốc Tự, muốn thoát thân ngoài chuyện thì quả thực là đừng hòng.
Đã không tránh được, vậy tuyệt đối không thể cứ nơm nớp sợ hãi, từ đó mà mất thân phận.
Trong ánh mắt mọi người, Lý Ngư lăng không thả bước, lững thững đi trong không trung, đi tới trước mặt Lâm Linh Tố.
Chiêu này vô cùng đẹp, mọi người của Chính Kinh Môn ở bên dưới đều kích động không thôi.
Chưởng giáo nhà mình trở lại rồi! Hơn nữa hắn từ lúc nào lại lợi hại như vậy?
Khi Lý Ngư đi, còn dựa vào thần phù từ tiểu thú dị biển dị trên đỉnh núi luyện chế ra mới có thể bay.
Hiện tại không ngờ lại thoải mái như vậy.
Nhìn thấy nhìn thấy Lý Ngư, mắt đẹp nghiêm lại, đột nhiên lại chú ý thấy ở chỗ vừa rồi của Lý Ngư, có một mỹ nhân đang đứng.
Mặt giống mình, dáng người hơi thon thả hơn, đang đắc ý cười với mình.
Đồng tử của nàng ta đột nhiên co rút lại, cảm giác kinh hỉ khó nén.
Lý Ngư thật sự dẫn muội muội ra rồi!
Bản thân hắn sống sót trở về đã là một kinh hỉ, còn dẫn về muội muội của mình, quả thực là vui mừng muốn vỡ òa.
Tiểu Kiều vươn tay, ngoắc tỷ tỷ, lông mày nhướn lên giống như đang nói: Còn không tới đây à.
Đại Kiều nắm chặt quyền đầu, chạy đến bên cạnh muội muội, ôm chặt lấy nàng ta. Khóe mắt Tiểu Kiều cũng ứa nước mắt, tay nắm quần áo tỷ tỷ, cảm nhận được nhiệt độ và mùi thơm cơ thể quen thuộc.
Lý Ngư ở trên đài, vốn không có tâm tình tốt như vậy, trong lòng hắn đang sợ muốn chết.
Có điều chuyện liên quan tới Phật Đạo chi tranh, Lý Ngư tất nhiên sẽ không thể hiện ra, hắn vẫn chưa nói gì, Khuy Cơ đã trừng mắt nhìn.
Cao tăng Phật môn này vừa ra sân, cười dài giống như phật Di Lặc, tuy lời nói dữ dằn, cũng là bộ dạng vẫn khách khí.
Nhưng thấy Lý Ngư, thì trực tiếp thay đổi sắc mặt.
Lý Ngư ấp ủ cảm xúc một chút, vừa định tự giới thiệu, Khuy Cơ đã gầm lên:
- Chính là tên nghiệt súc này khiến Kim Thiền ma tăng sống lại, ngươi có biết mình gây ra họa bao lớn không.
Lý Ngư biến sắc, tục ngữ nói vươn tay không đánh người tươi cười, mình cười ha ha còn chưa nói gì, hắn đã mắng trước rồi.
- Ta thấy Phật môn này chướng khí mù mịt, loại người miệng đầy ô ngôn uế ngữ như ngươi, cũng có thể nói xằng là cao tăng, nên để Kim Thiền Như Lai tinh lọc một chút.
Hắn vừa nói vừa gật đầu với mấy đạo sĩ chung quanh.
Các đạo sĩ cũng rất nể tình, gật đầu chào Lý Ngư.
- Không biết hối cải còn hồ ngôn loạn ngữ, quả thực là không biết trời cao đất rộng, Kim Thiền Ma Thần chính là ma đầu mà Thích Già Phật tự mình trấn áp, một thân gánh nợ máu vô số, tính cách tàn bạo hiếu sát, ngươi giúp hắn sống lại, chính là sẽ có không biết bao nhiêu sinh linh, vì hắn mà phải chịu khổ bị tàn sát.
Trong lòng Lý Ngư mắng thầm, con lừa ngốc này dụng tâm ác độc, hắn lập tức đẩy hết tội lên người mình.
Vốn mình là tử địch với Đại Tướng Quốc Tự, lần này sợ rằng sẽ thành công địch của Phật môn rồi.