Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 248: Cửu tai

Chương Trước Chương Tiếp

Trong môn vắng vẻ, không có một ai trả lời hắn.

Tiểu Kiều xì một cái, cười thành tiếng.

Lý Ngư nhíu mày nói:

- Không có đạo lý.

Mắt đẹp của Tiểu Kiều nhìn khắp nơi, kinh ngạc nói:

- Đây đúng là tông môn của ngươi à? Nhìn qua... thì trông cũng có tiền.

Trước kia là Đại Tướng Quốc Tự, thực sự không phải bạo tay bình thường, ngay cả Tiết Bảo Sai và Tiết Bàn xuất thân hào môn cũng trợn tròn mắt.

Toàn bộ Đại Minh, sợ rằng không có một chùa chiền hoặc là đạo quán nào có thể so sánh với nơi này.

Ở Biện Lương tấc đất tấc vàng, chiếm diện tích đất lớn như vậy, dù là tất cả tài phú của Tiết gia, sợ rằng cũng không mua được tông môn này.

Cuối cùng, mấy tiểu đạo đồng quét rác hưng phấn cầm chổi chạy lên.

- Chưởng giáo, Chưởng giáo đã về rồi.

- Chưởng giáo sư bá, sao ngươi giờ mới trở về.

Lý Ngư xao đầu một tiểu đạo sĩ, cười cười:

- Cẩu tử, sư phó của ngươi đâu.

- Chưởng môn sư bá, ta không phải Cẩu tử, ta là Thúy Huyền, mẹ của Cẩu Tử chết, hắn xuống núi rồi.

- Tiểu Huyền, sau này đừng nói chuyện như vậy, ngươi phải nói là mẫu thân của hắn qua đời rồi, có phải dễ nghe hơn một chút không? Đúng rồi, sư phó của ngươi đâu?

Một tiểu đạo cô ở bên cạnh cướp lời:

- Ta biết, ta biết. Bọn họ đều tới Nguyên Diệu Sơn nghe giảng.

- Nghe giảng gì?

- Nguyên Diệu chân nhân giảng đạo liên tục ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, cho phép tất cả người đến nghe.

...

Các tiểu đạo đồng, tiểu đạo cô một lời ta một câu, Lý Ngư đã hiểu được đại khái.

Hôm nay là ngày Lâm Linh Tố giảng đạo, quả thật khá là hiếm có, chắc đệ tử trong môn đi không ít.

Rất nhanh, từ dưới núi một bóng người đi lên, xách áo choàng, đi đường lộ ra những bước nhỏ vô cùng phong tao, phía sau là một giống như hán tử giống như tháp đen.

- Lý Ngư huynh đệ, là Lý Ngư huynh đệ của ta trở lại à?

Lý Ngư vừa nhìn thấy hắn, trong lòng lập tức yên tâm hơn nửa, Tống Giang tới rồi, vậy Đại Tiểu Mộng và Quỳnh Anh, Khả Khanh chắc đều không sao.

Hắn cười bảo:

- Công Minh, quả nhiên là có người giúp, chuyện lần trước, ta nhất định suốt đời không quên.

- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

- Sau khi ta đi, Phương Tịch không làm khó ca ca à?

Tống Giang cười nói:

- Ta và hắn ngày xưa không oán, ngày nay không cừu, hắn việc gì phải làm khó ta. Cũng khuyên ta nhập bọn, ta thấy hắn lời nói khẩn thiết, tính tình quang minh, vốn định theo hắn tới Minh Giáo xem. Nhưng một là ta được hiền đệ phó thác, thứ hai là gia thế của bọn họ muốn tạo phản, ta từ bỏ suy nghĩ này, vẫy tay bái biệt với hắn.

Lý Ngư thầm nghĩ, hắn quang minh hay không quang minh thì ta không biết, tám thành là nhìn ra Tống Giang không phải dễ chọc.

Cho dù phí thời gian tốn công sức đánh giết Tống Giang, cũng không kiếm được lợi ích gì thì không nói, tương lai còn phải đối mặt với sự ám sát của vô số giang hồ dị nhân.

Thật sự là không đáng.

Chỉ cần không phải đầu óc có bệnh, Minh Giáo muốn tạo phản là không thể làm khó Tống Giang trong chốn giang hồ.

Rất nhanh, hai Thực Mộng Thú cũng chạy tới.

- Sư. . . Sư phó.

Lý Ngư gật đầu, lật tay, từ trong bảo giám lấy ra một gói to, cười nói:

- Cho các ngươi.

Tiểu Mộng vươn tay ra tiếp nhận, mở nhìn một cái, toàn là quả dại trong chùa cổ.

Hai Thực Mộng Thú này vui mừng không thôi, lại vái dài Lý Ngư.

Lý Ngư lại hỏi:

- Nhiều ngày như vậy trôi qua, có tinh tiến gì không?

Tiểu Kiều tò mò nhìn hai Thực Mộng Thú, hỏi:

- Hai đồ đệ này của ngươi là nam hay nữ?

Lý Ngư ho khẽ một tiếng, không định ở trước mặt đồ đệ của mình, bình phẩm bọn họ từ đầu đến chân.

Tuy hiện tại bọn họ chưa chắc đã biết xấu hổ, nhưng tương lai rồi sẽ hoàn toàn mở ra linh trí.

Thực Mộng Thú là loài lưỡng tính, loại dị chủng trời sinh này một khi mở ra linh trí sẽ có huyễn thuật cường đại. Lý Ngư ở thần điện, nếu không dựa vào sự hỗ trợ của hai đồ đệ này, có thể đã sớm bị Hồng Hài Nhi mở ra thập phương giết rồi.

Lý Ngư cúi đầu hỏi:

- Quốc sư hôm nay giảng đạo, sao hai người các ngươi không đi?

Vẻ mặt Đại Tiểu Mộng ngỡ ngàng, Lý Ngư thở dài trong lòng, bọn họ mới đến, hơn nữa còn không phải mình mang về, hai yêu quái linh trí chưa mở hết này chắc cũng không kết giao được bằng hữu gì, chẳng trách không ai nhớ mang bọn họ theo.

Lại thêm bọn họ mỗi ngày đều ngơ ngác, nửa ngày không nói ra được một câu, rảnh rỗi lại ngồi xổm ở góc tường cắn trái cây, có thể kết giao bằng hữu mới lạ.

Tống Giang lại là thân phận đào phạm, khẳng định cũng không dám đi.

Lý Ngư vận chuyển linh lực, kiểm tra tu vi của hai đồ đệ một chút, bọn họ hoàn toàn không chống cự, tín nhiệm Lý Ngư một cách tuyệt đối.

Quả nhiên là tiến bộ rất chậm chạp. . .

Lý Ngư lắc đầu, không nói gì, hắn không tính đả kích lòng tin của hai đồ đệ.

Tống Giang cười nói:

- Thực Mộng Thú, chính là thiên địa dị chủng, cùng với Cửu Đầu Trùng, Lục Nhĩ Hầu, Tam Túc Ô, Độc Giác Mã, Trác Nhãn Nha, Thanh Khâu Hồ, Bỉ Dực Điểu, Minh Câu Xà được gọi là Cửu Bàn Tai. Sự tu luyện của bọn họ đều vô cùng chậm chạp, có điều nếu tu thành, cũng có năng lực kinh thế hãi tục.

Lý Ngư ngạc nhiên,

- Cửu Bàn Tai?

Tống Giang cũng có chút kinh ngạc,

- Hiền đệ nhận hai Thực Mộng Thú làm đồ đệ, không ngờ lại không biết gì về chuyện này à? Từ xưa ghi chép, khi có thiên ngoại hoặc tinh chu kỳ đến, mỗi lần đi qua sẽ dẫn phát một loại tai nạn ở nhân gian, ghi chép cổ xưa lúc ban đầu đã có chín loại, gọi là Cửu Bàn Tai.

- Công Minh ca ca đọc được từ đâu vậy.

Tống Giang cười nói:

- Ta lúc nhỏ có một lần ham chơi vào phải thâm sơn, đến nửa đêm không tìm thấy đường về nhà, chuẩn bị ngủ một đêm ở trong một miếu cũ trên núi, ngày hôm sau trời sáng lại đi. Ban đêm mộng thấy Cửu Thiên Huyền Nữ, trao tặng ta ba quyển thiên thư, ghi chép rất nhiều sự.

- Thì ra huynh trưởng có cơ duyên như vậy, chẳng trách tu vi lại cao thâm nhường này.

Lý Ngư nhớ mang máng, trong Thủy Hử, Tống Giang hình như thật sự từng gặp được Cửu Thiên Huyền Nữ, có điều tuyệt không phải vào lúc nhỏ.

Tống Giang cười nói:

- Chỉ là chút bản lĩnh vụn vặt, phải thể lọt vào được pháp nhãn của hảo hán.

Tiểu Kiều ở bên cạnh, tắm tắc nói:

- Cửu Đầu Tích Huyết Trùng mà chúng ta thấy ở Bách Việt cũng là loại dị chủng này à?

Tống Giang trợn mắt,

- Các ngươi từng thấy từng thấy Cửu Đầu Trùng rồi à?

Tiểu Kiều gật đầu, chu miệng về phía Lý Ngư,

- Đâu chỉ từng thấy, còn bị hắn đánh nát ba cái đầu.

- Lợi hại lợi hại.

Lý Ngư cười gượng một tiếng, thầm nghĩ Cửu Đầu Trùng lợi hại như vậy, sau này đừng tới báo thù nhé.

Nhớ rõ trong Tây Du, hắn bị Dương Tiễn liên thủ với Tôn Ngộ Không đánh giết vẫn có thể chạy thoát, không hổ là đứng đầu Cửu Bàn Tai, có chút bản sự.

- Kẻ chúng ta nhìn thấy ở đạo quán, móc mắt người, sau đó đoạt xá, liệu có phải là Trác Nhãn Nha không?

Tiểu Kiều nghiêng đầu, nói.

Tống Giang giậm chân nói:

- Móc mắt người, chiếm thân thể thậm chí là thần thức, chính là thiên phú của Trác Nhãn Nha. Hai người các ngươi ngay cả Trác Nhãn Nha cũng từng thấy, đúng là lạ quá, ta mỗi ngày lắc lư trên giang hồ, cũng không gặp được một nửa.

Lý Ngư hít một hơi lạnh, Cửu Bàn Tai thì mình đã chọc hai nhận một.

Hai kẻ đó đều là hạng người hung thần ác sát, tà ác quỷ mị, lại cúi đầu nhìn tiểu đồ đệ nhà mình, lập tức cảm thấy tuy bọn họ ngơ ngơ ngác ngác, nhưng mình đã rất thỏa mãn rồi.

Ít nhất không phải loại khiếp người đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)