Trong quân doanh không phải là nơi đùa giỡn, hai người rất nhanh liền an tĩnh lại, đứng sóng vai.
Lý Ngư nhìn về phía nam, trong mây đen kìn kịt cất giấu vô số lôi bạo, phía dưới đó chính là đại doanh của Minh Giáo.
- Ngươi nói bọn họ có thể đánh thắng không?
Tiểu Kiều nhìn Tống doanh, trên khí thế rõ ràng không bằng đối diện.
Trong ánh mắt nàng ta lộ ra một tia sợ hãi, Tiểu Kiều chỉ từng thấy chiến trường một lần, chính là lúc Tôn Sách tấn công Hoản thành.
Khi đó, trong thành bị cướp sạch bạch, bọn họ lần đầu tiên được kiến thức sự tàn khốc của chiến tranh.
Nếu Phương Tịch tiến quân thần tốc, một phương thiên địa này, sợ rằng sẽ tái diễn cố sự năm đó.
Lý Ngư cười nói:
- Bọn họ không thắng được.
- Vì sao?
- Ngươi không nhìn tiểu tướng vừa rồi à?
Tiểu Kiều nói:
- Cái tên cứ rầu rĩ đó á?
- Đối với, hắn tên là Nhạc Phi, tuy Minh Giáo thế tới rào rạt, nhưng khẳng định vẫn không đánh lại hắn.
Lý Ngư cười bảo:
- Chúng ta cũng nên đi rồi, về Biện Lương thôi.
Hai chữ Biện Lương nói ra miệng, cả người Lý Ngư liền thoải mái, hơn nữa mang theo một chút chờ mong.
Nơi này có người hắn bận tâm nhất, đồ đệ, bằng hữu, trưởng bối của hắn.
- Sư thúc...
Liêu tiên cô từ phía sau đuổi tới, nhìn Lý Ngư, do dự không dám tiến lên.
Tào Hi Uẩn nói giúp nàng ta:
- Lý sư thúc, Liêu sư muội muốn theo ngươi học công pháp vừa rồi, không biết sư thúc có chịu chỉ giáo không.
Lý Ngư hơi thăm dò một chút, nàng ta có linh căn hệ thủy, có điều tư chất không tính là quá cao, liền gật đầu cười nói:
- Có thể.
Hắn tiện tay bấm một cái, trên mặt đất một nê nhân nhảy lên, ngón tay Lý Ngư khẽ động, chép lại pháp môn chữa thương trong Thủy Tự Quyết.
- Ngươi cầm nê nhân này, khi rảnh thì nói chuyện với nó, nó tất nhiên sẽ dạy ngươi.
Liêu tiên cô vươn tay cầm lấy nê nhân, vẻ mặt vui mừng nói,
- Tạ ơn sư thúc.
Lâm Linh Tố đối với mình không tồi, không cần thiết cứ giữ công pháp như bảo bối, nếu nàng ta thật sự có thể lĩnh ngộ, đó cũng là cơ duyên của nàng ta.
- Tạ ơn sư thúc.
Tào Hi Uẩn và Liêu tiên cô nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ rất hưng phấn, môn phái bình thường thời này đều coi công pháp như trân bảo, không chịu tùy tiện truyền ra ngoài.
Nhưng Lý Ngư hoàn toàn không có ý này, bởi vì theo hắn, đạo vĩnh viễn vượt trên thuật.
Tất cả sát chiêu của bản thân đều là sau khi lĩnh ngộ đạo, tự mình sáng tạo ra.
Thiên địa ngũ hành, vươn tay ra vớt là được, không câu nệ ở thuật pháp.
Tiểu Kiều có chút ghen tị,
- Ngươi rộng rãi với nữ nhân nhỉ.
Lý Ngư vội vàng biện giải,
- Ta đối với người một nhà đều là hào phóng như vậy, không liên quan tới nam nữ. Sư phó của bọn họ còn hào phóng đối với ta hơn thế này cả chục lần, trong lòng ta có tính toán, không thể giả vờ không biết.
- Chính là Đại Tống Quốc sư Lâm Linh Tố á?
- Đúng, ngươi cũng biết hắn à?
- Nguyên Diệu đạo trưởng, nổi danh hơn nữa Chính Kinh đạo trưởng ngươi nhiều.
Cười nói cười nói:
- Cơ hồ là lục triều đều biết.
- Hắn xuất đạo mấy năm, ta mới rời núi mấy năm, sau này thì chưa chắc.
Lý Ngư nửa đùa nói.
Tiết Bàn dẫn theo Tiết Bảo Sai, đi tới.
- Các ngươi ra rồi à? Ta thực sự rất phục ngươi, ta đã vào nơi đó xem rồi, thiếu chút nữa thì sợ tới mức đái ra quần.
Tiết Bảo Sai mặt đỏ tai hồng, ra sức lườm ca ca mình một cái.
Lý Ngư cười nói:
- Ta nhìn nhiều rồi nên quen rồi.
- Đánh giặc đúng là quá con mẹ nó khiếp người, cũng may Đại Minh chúng ta trời yên biển lặng, không ai dám đánh.
Lý Ngư nhìn hắn một cái, lắc đầu cười cười, dẫn theo Tiểu Kiều đi ra ngoài.
- Ngươi cười gì, ngươi không tin à?
Tiết Bàn đuổi theo.
- Tin, sao không tin, Đại Minh là vô địch thiên hạ.
Lý Ngư đột nhiên dừng lại, hắn nhớ tới Tiết Bàn từng nói, mua bán trong nhà mình mấy năm gần đây gia tăng giao dịch với tái ngoại hơn rất nhiều.
Còn đều là một số hàng cấm, theo lý thuyết đều là làm mua bán mất đầu, nhưng bọn họ thậm chí còn không làm quá cơ mật.
Trong lòng Lý Ngư, đột nhiên nhớ tới một đám người! Bát Đại Hoàng Thương của Mãn Thanh.
Mấy thương gia giàu có của Kim Lăng, chắc không phải chính là đi con đường chứ?
Hắn trầm giọng hỏi:
- Mua bán của nhà các ngươi, ngươi hiểu biết được bao nhiêu?
Tiết Bàn ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói:
- Ngươi biết ta mà, ta nào có kiên nhẫn đi quản những cái này, dứt khoát giao cho quản sự tiểu nhị trong nhà. Hàng năm cho bọn họ thêm chút bạc, đổi lấy thanh nhàn tự tại.
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Vẫn phải quan tâm một chút, đợi tới Biện Lương, ta giúp ngươi tìm mấy người, thay ngươi làm kiểm toán.
- Thế tốt quá.
Tiết Bàn thờ ơ nói, đối với hắn mà nói, sinh ý của gia tộc là từ nhỏ đã có rồi.
Khác với người bình thường phải tự mình phấn đấu mới có tài phú, loại ngậm thìa vang mà sinh ra như Tiết Bàn này thường thường sẽ không quá để ý.
Dẫu sao những tiền đó, mình một chút mồ hôi cũng không phải bỏ ra, bọn họ trời sinh cảm thấy, những thứ đó đều là nên có.
Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, nhiệm vụ lão Lâm cho mình, thu thập sát tinh, gần đây không có thời gian làm, đã đình trệ rất lâu rồi.
Chờ sau khi sau khi, phái người đi kéo Thần Toán Tử Tưởng Kính vào Chính Kinh Môn, sau đó giúp Tiết Bàn kiểm tra kiểm toán, để tránh những quản sự dưới tay hắn lại cho dị tộc ăn no.
Tống Giang và Ngô Dụng muốn lôi kéo người ta nhập bọn, phải đi chiêu số ba lạm, bởi vì chỗ bọn họ là hang ổ thổ phỉ, người tốt ai nguyện ý tới?
Chính Kinh Môn của mình thì khác, bách tính Đại Tống là vót nhọn đầu muốn chui vào, phái người đi gọi một tiếng, chắc hắn sẽ tới ngay.
Tưởng Kính là người Đàm Châu, tinh thông tinh toán, có thể "tích vạn đếm ngàn, mảy may không thiếu", nhân xưng Thần Toán Tử.
Đáng tiếc khi đó khoa cử không thi toán học, khiến hắn mấy lần thi rớt, sau khi tâm thái sụp đổ, cam chịu đến Hoàng Môn Sơn vào rừng làm cướp.
Sau khi ở Giang Châu cướp pháp trường cứu Tống Giang, bởi vì bọn họ yên mến Tống Giang đã lâu, liền đốt sơn trại, gia nhập Lương Sơn.
Lý Ngư vỗ vai Tiết Bàn, nói:
- Ta vì ngươi, có thể nói là nhọc lòng.
- Nhọc cái gì?
Lý Ngư thở dài một tiếng, ngón tay khẽ động, bay lên trời, vươn tay ra túm Tiết Bàn lên.
Tiểu Kiều tự mình nhảy lên, sau đó vươn tay ra dẫn Bảo Sai lên.
Lý Ngư chắp tay đón gió ngự không mà đi, khiến Tiết Bàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ôm chặt lấy bắp chân hắn.
- Ê, sao tự dưng lại bay lên được?
Lý Ngư cười ha ha, Tiết Bảo Sai cũng có chút sợ, híp tịt mắt lại, chỉ thấy sông núi đều ở dưới chân, nhìn vô cùng rõ ràng.
- Sẽ không ngã xuốngchứ?
Tiết Bàn hô to gọi nhỏ.
- Ca ca, ngươi đừng hét nữa, Lý đạo trưởng thần thông quảng đại, sao lại để ngươi ngã.
Tiết Bàn không nói nữa, nhưng vẫn ôm chặt chân Lý Ngư, mới khôi phục lại một chút, lại rón rén cúi đầu nhìn, sau đó lại sợ tới ngắc ngoải.
Lý Ngư ngự không, nhanh hơn Tiểu Kiều mấy lần, rất nhanh liền thấy tường thành cao ngất của Biện Lương đã ở ngay trước mắt.
Hắn trực tiếp giống như lưu tinh hạ xuống, có tu sĩ của Bắc Đấu Ti cách không hỏi:
- Người tới là ai?
- Chính Kinh Môn, Lý Ngư.
- Thì ra là Lý chưởng giáo, mời.
Trở lại Biện Lương đúng là tốt, nếu có đô thành khác, Lý Ngư đã sớm ngoan ngoãn hạ xuống, sau đó đi bộ tới cửa thành rồi.
Giống như hiện tại, uy phong như vậy, tiêu sái như vậy.
Rất nhanh, trong Chính Kinh Môn, Lý Ngư ở đỉnh núi đón gió mà đứng.
- Ta đã trở về!