Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 246: Vũ hầu

Chương Trước Chương Tiếp

Khẩu khí này của Lý Ngư lại dẫn tới sự hoài nghi của hai đệ tử Thần Tiêu Cung.

Bọn họ chỉ là thấy Lý Ngư mỗi ngày tới Nguyên Diệu Sơn Thần Tiêu Cung đòi lợi ích, nhưng chưa từng nhìn thấy hắn xuất thủ, một lần duy nhất khiến hắn dương danh lập vạn, còn là xây vườn.

Cho dù lần đó, cũng có đệ tử Thần Tiêu Cung ở sau lưng giúp hắn ăn gian.

Khẩu khí của vị sư thúc này rất ngả ngớn, mỗi ngày đều đi tìm sư tôn đòi nọ đòi kia, thanh danh ở Thần Tiêu Cung rất bình thường.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động khẽ động, một cỗ sương mù mờ mịt chậm rãi xuất hiện trong thương binh doanh.

Dưới sự bao phủ của sương mù, trong thương binh doanh đột nhiên an tĩnh lại.

Bởi vì không biết từ lúc nào, tất cả thương binh, đều cảm thấy đau đớn trên người biến mất.

Rất nhanh, chuyện thần kỳ đã xảy ra, bọn họ ngạc nhiên phát hiện, vết thương đáng sợ đó của mình đang chậm rãi khép lại.

Hai mắt Nhạc Phi trợn trừng, cơ hồ là không dám tin cảnh tượng mình đang tận mắt nhìn thấy.

Tào Hi Uẩn và Liêu tiên cô của Thần Tiêu Cung thì trực tiếp đờ đẫn, nhất là Liêu tiên cô, nàng ta cũng biết trị bệnh cứu người, nhưng đối mặt loại thương tích binh đao này thì cũng chỉ có thể là làm giảm bớt đau đớn, sau đó rịt thuốc chậm rãi chờ khang phục.

Nàng ta nhìn chằm chằm Lý Ngư, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc, bởi vì loại công pháp này đã vượt quá nhận thức đối với hai chữ chữa thương của nàng ta.

Tiểu Kiều cười dài nhìn Lý Ngư, nàng ta đã sớm biết, tỷ phu nhà mình không phải phàm nhân.

Thương binh doanh vốn đang đầy tiếng kêu rên hét thảm, lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người tò mò nhìn về bên này, nhưng bị thân binh của Nhạc Phi cản lại ở bên ngoài, không cho bọn họ tới gần, để tránh ảnh hưởng đến Lý Ngư thi pháp.

Kéo dài nửa canh giờ, Lý Ngư mệt tới cả người đều là mồ hôi, cơ hồ ngồi bệt dưới đất.

Nhạc Phi vươn tay ra đỡ lấy hắn, thấp giọng nói:

- Đạo trưởng, chẳng lẽ là thần tiên à?

- Ha ha, ta chỉ là một phương sĩ bình thường mà thôi.

Trong thương binh doanh, tất cả mọi người cúi đầu nhìn thân thể của mình, một cỗ vui sướng to lớn khó có thể ức chế tràn ngập trong doanh.

Bọn họ hướng về phía Lý Ngư, quỳ bái, đồng thanh hô to.

Lý Ngư lờ mờ cảm thấy, trong kinh mạch của mình, cỗ công đức niệm lực đó mơ hồ tăng trưởng không ít.

Linh lực của hắn sử dụng hết, lúc này lúc này không tiện tiến vào Phong Nguyệt Bảo Giám để bổ sung, không thể một mực khiến Nhạc Phi đỡ được, cười nói:

- Trong doanh không thể ầm ĩ, ngươi còn không đi quản đi.

Nhạc Phi chạy tới chỗ thương binh kiểm tra vết thương của bọn họ, quả nhiên đều đã khép lại.

- Chẳng lẽ là huyễn thuật? Không lý nào.

Tào Hi Uẩn nỉ non lẩm bẩm.

Liêu tiên cô ở bên cạnh nói nhỏ:

- Chẳng trách người như sư tôn cũng coi trọng y thuật của Lý sư thúc như vậy...

Sau khi Nhạc Phi đi rồi, Lý Ngư nhìn về phía Tiểu Kiều nhờ giúp đỡ, người sau tiến lên bất động thanh sắc đỡ lấy cánh tay hắn.

- Cho ngươi thể hiện.

Lý Ngư cười nói:

- Ta có biện pháp khôi phục, chỉ là nơi này không quá thích hợp.

- Ba hoa.

Lý Ngư cười nói:

- Ngươi không tin à? Ngày khác ta dạy cho ngươi.

Tiểu Kiều chu cái miệng nhỏ lên,

- Ta cũng được à?

- Được, sao mà không được.

Nhạc Phi chạy tới, đi đến trước mặt Lý Ngư, đột nhiên ôm quyền quỳ một gối,

- Nhạc Phi thay hai ngàn huynh đệ, tạ ơn tái tạo của đạo trưởng.

Thương binh phía sau hắn cũng có chút động dung.

Lý Ngư vội vàng đỡ hắn lên, vỗ vai Nhạc Phi,

- Nên làm thôi mà.

Nhạc Phi chỉ coi những lời này của hắn là vì Lý Ngư cũng là người Tống, trên thực tế Lý Ngư là vì vị chân anh hùng mà mình kính trọng từ nhỏ này.

- Không biết đạo trưởng...

Nhạc Phi có vẻ nói không nên lời, trong lòng Lý Ngư lại đoán được bảy tám thành, nói:

- Ta phải về Biện Lương một chuyến.

Nhạc Phi có chút thất vọng, nhưng vẫn ôm quyền nói:

- Vậy ta chúc đạo trưởng thuận buồm xuôi gió.

Trong lòng Lý Ngư khẽ động, nói:

- Nhạc tướng quân có biết bày trận không?

- Có biết một hai.

Nhạc Phi không nói sai, giá trị vũ lực của hắn không thấp, trước trận có thể dùng sức của bản thân áp chế hai nguyên soái của Phương Tịch.

Nhưng thuật bài binh bố trận của hắn mới là lợi hại nhất, cái này chỉ do thiên phú.

Lòng bàn tay Lý Ngư khẽ động, lấy ra một cuốn sổ nhỏ, nói:

- Đây là chú giải nghiên cứu trận pháp cả đời của Gia Cát Vũ Hầu, ta để ở chỗ ngươi mười ngày. Mười ngày sau, ta tự phái người tới lấy.

Trong mắt Nhạc Phi chợt lóe tinh quang, như nâng trân bảo, cất sổ nhỏ vào trong tay áo, căn bản không nói một câu chối từ.

Bởi vì, hắn không chối từ được, cái này đối với hắn mà nói là một dụ hoặc trí mạng.

Gia Cát Vũ Hầu. . .

- Ngươi chỉ có thời gian mười ngày thôi.

Nhạc Phi gật đầu nói:

- Thế đủ rồi.

Sổ nhỏ này, Lý Ngư đã thử qua, nếu không có nghị lực lớn, cường hành xem sẽ rất dễ trở thành bệnh tâm thần.

Nhưng Nhạc Phi có lẽ có thể, hắn mà không có nghị lực lớn thì lục triều có mấy người có thể có.

- Gia Cát thừa tướng, ngươi tính được một bước này sao, chú giải trận pháp của ngươi có thể sẽ thúc sinh một thống soái vô địch. Chẳng lẽ đây cũng là điều nằm trong tính toán của ngươi ư?

Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng.

Lý Ngư nghĩ lại một chút, thật sự có khả năng, Đại Tống ở trong lục triều, nam tiếp Ngô Quốc, tây tiếp Đại Ngụy, đông nối Đại Minh, còn giáp giới với Đường Quốc cường thịnh nhất.

Một Đại Tống không sụp đổ, sẽ có lợi rất lớn cho Tây Thục xuất Xuyên.

Ngược lại, nếu Đại Tống ngã, như vậy lãnh thổ khổng lồ, bách tính giàu có, tiền tài vô tận của đế quốc này bị Ngụy, Đường, Ngô, Minh chia cắt, Tây Thục sẽ không có cả canh để mà uống.

- Không thể nào, chắc không phải thực sự tính được chứ?

Sau khi Nhạc Phi đi rồi, nhìn bóng lưng của hắn, Lý Ngư nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

- Tính được gì?

Tiểu Kiều nghi vấn.

- Không có gì.

Mình đã sớm xé rách da mặt với Phương Tịch, sau khi trở lại tông môn, nói không chừng phải phái mấy người đến giúp Nhạc Phi và Tông Trạch phòng thủ phòng tuyến.

Bằng không nếu để Phương Tịch thành công, xui xẻo nhất chính là mình.

Hắn ở trong doanh không thò đầu ra, cũng không đến trước hai quân trận, Phương Tịch chắc không biết mình đã trở lại.

Dẫu sao vòng đường xa như vậy, nếu vẫn là mọi người đều biết thì không quá hợp lý.

Không biết Tống Giang có đưa đồ đệ của mình và tiểu Thánh Nữ đến Biện Lương không, với tính cách của Tống Giang, hắn chắc sẽ không nuốt lời.

Còn nữa chính là tiểu nữ quỷ. . . Cũng chính là Độc Giác Quỷ Vương Xích Bích, nàng ta hiện tại thế nào rồi, có phải lại lăn lộn với Bạch Mao Tả Từ không.

Ba người này tụ lại một chỗ, đó đúng là tam hại hàng thật giá thật, đi đến đâu sẽ họa hại chỗ đó.

Xuất phát từ phim ảnh trước kia xem qua, Lý Ngư có thành kiến cứng nhắc với Tống Giang, nhưng sau khi gặp mặt, chậm rãi phát giác được chỗ tốt của người này.

Hơn nữa, khi ở sông Tầm Dương hắn uống rượu đánh Đồng Quán, trong lơ đãng đã lộ ra bản sự, đây tuyệt đối là một cao thủ.

Nếu Tống Giang nguyện ý, hai đồ đệ của mình và Quỳnh Anh, Tần Khả Khanh, lúc này chắc đều ở Chính Kinh Môn rồi.

Lý Ngư cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, đồ án màu đen xấu xí đó lại lớn hơn một chút.

Thứ này thật sự quá ghê tởm, thỉnh thoảng lại nhắc nhở ngươi, sự đáng sợ của nguyền rủa có thể dễ dàng phá đi tâm tình tốt của một ngày.

Chẳng trách Lý Tuấn là nhân vật anh hùng như vậy, cũng sẽ bị tra tấn cho tinh thần sa sút.

Tiểu Kiều thuận theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy Huyết Sát Chú trên mu bàn tay, hỏi:

- Đây là gì thế?

Trong lòng Lý Ngư đang suy nghĩ, làm thế nào để mở miệng với Quỳnh Anh, vừa nghe Tiểu Kiều hỏi vậy, hắn liền gãi gãi đầu.

Vốn Tiểu Kiều đang đỡ cánh tay hắn bị Lý Ngư nắm ngược lại, vô cùng chân thành hỏi:

- Nếu ta sắp chết, biện pháp giải cứu duy nhất là phải ái ân với ngươi, ngươi có nguyện ý không?

Tiểu Kiều ngây ra một thoáng, sắc mặt lập tức đỏ bừng, mắt hạnh hàm uy, vươn tay ra đánh tới Lý Ngư.

Lý Ngư vội vàng tránh né.

Tiểu Kiều ở phía sau đuổi theo không tha,

- Đồ hạ lưu, ngươi đùa giỡn ta!

Lý Ngư vừa tránh vừa nói:

- Đừng đánh, ta nói thật đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)