Lý Ngư giật nảy mình, Phương Tịch sau khi từ chùa cổ trở về, lại triển khai phản kích.
Tiểu tướng nhìn Lý Ngư, còn cả mấy người phía sau hắn, trầm giọng nói:
- Như vậy đi, trong quân có đạo trưởng từ Biện Lương đến, nếu nhận ra ngươi thì tất nhiên là dễ nói.
Lý Ngư gật đầu, vào lúc như thế này cũng có thể lý giải.
Dẫu sao bên Phương Tịch toàn là ngoan nhân, để bọn họ xông vào phủ Khai Phong, ám sát một nhân viên quan trọng thì giống như đi chơi vậy, dẫu sao lúc trước đại náo Đông Kinh, đến hoàng cung bọn họ cũng có thể qua lại tự nhiên.
- Được, mời bên này.
Theo tiểu tướng, bốn người đi tới một đại trướng trong quân doanh.
- Đạo trưởng, nơi đây có một người tự xưng là Chưởng giáo của Chính Kinh Môn.
- Ồ? Lý sư thúc tới à? Mau mời vào.
Trong đại trướng tổng cộng có hơn mười người, trong đó có ba nam tử để râu dài, hai người mặc bào phục màu xanh nhạt dường như là nữ tử, trên đầu đội ngọc quan.
Một số người còn lại phục sức là hai màu trắng đen, có nam có nữ, tuổi có lớn có nhỏ.
Nữ tử lên tiếng là đệ tử Thần Tiêu Cung, ở bên cạnh nàng ta là sư muội, Tào Hi Uẩn và Ngu Tiên Cô này Lý Ngư đã từng gặp mấy lần rồi.
Người ngồi ở vị trí thượng thủ trong đại trướng khoảng năm mươi tuổi, râu dài tới ngực, thần thái thong dong. Ở bên cạnh hắn, một tướng quân khí vũ hiên ngang tiến lên trước một bước, mày kiếm nhướn lên.
Ngu Tiên Cô chỉ vào tướng quân ở thượng thủ, nói:
- Lý sư thúc, đây là tướng thủ thành Tông Trạch.
Lý Ngư hơi gật đầu, nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
Tông Trạch chỉ nghĩ hắn là khách khí, nói:
- Thì ra đúng là Chính Kinh đạo trưởng giá lâm, lần này đạo trưởng đến là để giúp Đại Tống ta tiêu diệt phản tặc à?
- Trên thực tế bần đạo mới từ Đại Minh trở về, đi ngang qua nơi này, thậm chí không biết Phương Tịch đã dưỡng thành thành tựu như vậy. Ta thấy ta nên trở lại Biện Lương, thương lượng với bệ hạ, Quốc sư một phen.
Lý Ngư không phải là sợ, mà là rất sợ.
Người Minh Giáo, khát vọng đối với tiêu diệt những quân Tống này khẳng định là không lớn bằng giết mình.
Những đầu lĩnh của Minh Giáo, thấy Ngũ Hành Lệnh, giống như sắc quỷ nhìn thấy mỹ nữ tuyệt sắc.
Còn thiếu mỗi nước chảy nước miếng.
Mình mà thò đầu ra, bảo đảm chính là cái đích cho mọi người nhắm vào, tất cả cao thủ Minh Giáo cùng ùa lên, mình vẫn không nắm chắc có thể chạy thoát.
Tông Trạch có chút thất vọng, danh đầu của Chính Kinh đạo sĩ cực lớn, nghĩ chắc có một số bản sự.
Những đệ tử Thần Tiêu Cung này đã khá lắm rồi, sư thúc trong miệng bọn họ có thể kém được sao.
Lý Ngư đột nhiên chú ý thấy một tiểu tướng bên cạnh Tông Trạch, hắn rõ ràng là trẻ tuổi như vậy, trên mặt lại lộ ra một cỗ kiên nghị.
- Vị này là?
Tông Trạch cười nói:
- Chính là thuộc cấp của ta - Nhạc Phi.
Tinh thần Lý Ngư chấn động, đây là Nhạc Phi?
- Quả nhiên nhất biểu nhân tài, danh bất hư truyền.
Tông Trạch lộ ra vẻ ngạc nhiên, không ngờ hắn lại coi trọng tiểu tướng Nhạc Phi này tới như vậy.
Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, nếu nói Thục Quốc là một đám anh hùng bi tình, như vậy Nhạc Phi chắc chắn còn thảm hại hơn.
Ở thời đại lục triều anh hùng xuất hiện lớp lớp này, bên cạnh hắn có ai?
Người đồng hành càng thưa thớt, Đại Tống này... Không khéo đến cuối cùng cần nhờ một mình hắn chống đỡ.
Nhạc Phi nhìn Lý Ngư, rõ ràng có thể cảm nhận được ý thân thiết trong ánh mắt của hắn đối với mình.
Tuy không biết vì sao, đạo trưởng chưa gặp mặt này lại nhìn mình với ánh mắt khác, nhưng Nhạc Phi vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này.
Hắn thành khẩn nói:
- Đạo trưởng thanh danh vang xa, là ẩn sĩ tài ba của Đại Tống, lần này Phương Tịch thế tới rào rạt, chúng ta binh ít tướng thiếu. Đông Ngô thất tín bối nghĩa, muốn ngăn cản thực sự có chút gian nan. Nếu đạo trưởng có thể không ngại tương trợ, thực sự là phúc của Đại Tống.
Lý Ngư có thể cự tuyệt người khác, nhưng Nhạc Phi thành tâm nhờ vả như vậy, nếu nói chuồn thì hắn vẫn không nói ra được.
Mắt Lý Ngư đảo quanh, nói:
- Tuy ta không thể giúp các ngươi xông vào trận địa phá địch, nhưng nếu trong doanh có thương binh, có thể giao cho ta.
- Chẳng lẽ đạo trưởng am hiểu thuật chữa bệnh?
Tướng lãnh trong trướng đều lộ vẻ vui mừng, chờ mong, nói thật đạo sĩ không phải mãnh tướng, sự hữu dụng trên chiến trường cũng có hạn.
Phần lớn là ngăn cả cao thủ của đối phương, bảo vệ tướng soái bên mình, ví dụ như hai vị đệ tử của Thần Tiêu Cung này, chính là mang tới tác dụng như vậy.
Ở trên chiến trường, thật sự có thể mang tới tác dụng quyết định hay không, vẫn là loại cao thủ bài binh bố trận như Gia Cát.
Mà tu sĩ bên Phương Tịch, không ai không phải mãnh tướng, Vương Dần lại càng là văn võ song toàn.
Tuy Nhạc Phi, Tông Trạch cũng không kém, nhưng dẫu sao cũng thế đơn lực bạc, binh mã dưới tay so với tử sĩ Minh Giáo được huấn luyện bài bản thì vẫn có chênh lệch lớn hơn.
Có điều còn có một loại khác, chính là loại tu sĩ như Lý Ngư, có thể trị liệu thương binh, tác dụng đối với chiến trường cũng rất to lớn.
Cho nên năm đó, Hoàng Cân càn quét thiên hạ, lật đổ vương triều Đại Hán.
Chính bởi vì Đại hiền lương sư ở trên chiến trường, quá có sức chi phối, hiện giờ Lý Ngư cách Đại lương hiền sư vẫn còn có một đoạn cự ly, nhưng cũng có thể phát huy tác dụng to lớn.
Lý Ngư gật đầu nói:
- Biết một chút.
Tông Trạch thầm lắc đầu, nghe khẩu khí này, chắc hiệu quả bình thường. Cái gọi là trị liệu, cũng chỉ là cứu một hai tướng quân.
Sau khi Minh Giáo rút lại phòng tuyến, chưa quá mấy ngày lại đột nhiên ngóc đầu trở lại.
Hơn nữa không biết bọn họ làm sao, đều giống như phát điên, tiến mạnh như bão táp, đánh trận đến không muốn sống.
Nhạc Phi ôm quyền nói:
- Tông soái, ta mang đạo trưởng tới thương binh doanh.
- Cũng được.
Tào Hi Uẩn nói:
- Liêu sư muội cũng chủ tu thuật chữa thương, sư tôn từng nói, có cơ hội được thấy Lý sư thúc xuất thủ, nhất định phải quan sát cho tốt, không thể bỏ qua, chúng ta cũng theo nhé?
Lý Ngư gật đầu, Liêu tiên cô cười tủm tỉm, trong lòng hơn phân nửa là không phục.
Nàng ta vô cùng tự tin với công pháp chữa thương của mình, trừ loại thần y như trong truyền thuyết như Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh ra, nàng ta tự nhận là không kém người khác.
Tào Hi Uẩn chính là nữ đệ tử từng ở sơn môn ngăn Lý Ngư lại, nàng ta cười dài hỏi:
- Mấy vị này là?
Tuy một thân đạo bào, nhưng hoàn toàn không át đi được vẻ xinh đẹp của Tiểu Kiều, hai nữ đệ tử vốn cũng vô cùng kiêu ngạo, đặc biệt tự tin với dung mạo của mình, nhưng Tiểu Kiều nhìn thấy Tiểu Kiều, đều tâm phục khẩu phục.
- Đây là...
- Lý sư thúc của các ngươi là tỷ phu của ta.
Tiểu Kiều cười bảo.
Hai nữ đệ tử ở trước mặt Tiểu Kiều, cũng có chút câu nệ, gật đầu không nói nữa.
Nhạc Phi thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hắn dẫn theo Lý Ngư đi tới thương binh doanh, Tiểu Kiều và Bảo Sai đều nhăn mày.
Không khí nơi này, tràn ngập mùi tanh tưởi khó ngửi, Tiết Bàn che chở cho muội muội, nói:
- Chúng ta chờ ở bên ngoài, không vào đâu.
- Ừ.
Lý Ngư gật đầu.
- Sư thúc, mời.
Tào Hi Uẩn cười bảo.
Lý Ngư nhìn Tiểu Kiều, người sau lắc đầu, ý bảo mình sẽ không rời khỏi.
Lý Ngư nhìn qua một chút, trận ác chiến này quả nhiên thảm thiết, thương binh ở đây đã chen chúc tới chật ních.
Bọn họ rên rỉ thống khổ, thậm chí có mấy người khổ cực cầu xin cho họ được chết thống khoái.
Nhạc Phi cúi người, nắm tay một thương binh, nói:
- Cố gắng.
- Nhạc tướng quân, ngươi giết ta đi, ta thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Lý Ngư cúi đầu nhìn một cái, bụng hắn bị cắt ra một lỗ hổng, máu chảy ra ngoài, được băng bó qua loa.
Hắn không chết vì mất máu quá nhiều cũng sẽ chết vì nhiễm trùng.
Còn có người thảm hại hơn, sọ bị cắt một bên, trong ánh mắt đã sớm không còn sinh cơ.
Trong thương binh doanh này cộng lại không dưới ngàn người, đã là thương vong rất lớn.
Dẫu sao, bị thương quá nặng, bình thường cũng sẽ không chuyển về nơi này.
May mà hiện tại là mùa đông, bằng không sâu nhặng cộng thêm nhiệt độ không khí, càng chết nhanh hơn.
- Đạo trưởng làm phép, có phân phó gì không?
Nhạc Phi nhìn về phía Lý Ngư, trong ánh mắt mang theo mấy phần mong chờ, hắn đã nhìn quen sinh tử, nhưng cũng hy vọng tận lực giữ lại tính mạng cho thủ hạ.
Lý Ngư xua tay,
- Ta không cần gì cả, chỉ cần một đôi tay linh hoạt này của mình.