Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 243: Đạo thuật

Chương Trước Chương Tiếp

Ngày tháng bay trong không trung rất nhàm chán, Lý Ngư lấy ra hai viên đan dược, đưa cho Tiết Bàn.

- Ngươi một viên, Bảo Sai muội muội một viên.

Tiết Bàn vui mừng rạo rực ăn vào, Bảo Sai thì cất di.

- Lần trước khi chúng ta tách ra, vẫn chưa thấy ngươi lợi hại như vậy.

Lý Ngư cười nói:

- Sĩ cách ba ngày, phải nhìn với ánh mắt khác.

Tiểu Kiều kinh ngạc nói:

- Ngươi ngay cả chuyện của Lữ Mông cũng biết à? Việc này chỉ lưu truyền trong hiển quý Đông Ngô, sao ngươi lại nghe được?

Sau khi nàng ta hỏi xong, ảo não nói:

- Sao ta quên mất, khẳng định là tỷ tỷ nói với ngươi.

Bảo Sai càng kinh ngạc hơn, chẳng lẽ Đại Kiều cũng ở đây?

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Lý Ngư, trong mắt không ngờ mang theo một tia khâm phục.

Lý Ngư đương nhiên không biết hoạt động nội tâm của tiểu cô nương này, hắn có kinh nghiệm đầy đủ kết giao với la lị, biết đạo ở chung tốt nhất chính là đừng để ý tới bọn họ.

Bởi vì tâm tư của những thiếu nữ này thiên kì bách quái, ngươi căn bản là không đoán được.

Không làm gì thì vĩnh viễn sẽ không sai.

Ngươi thực sự không để ý tới bọn họ, rất nhiều đạo lý bọn họ trải qua nhiều rồi, thông qua quan sát hành động của ngươi, ngược lại sẽ chậm rãi hiểu ra. Ngươi tận tình khuyên bảo giáo dục, lại rất có khả năng bức bọn họ rúc vào sừng trâu.

Trong bóng đêm mênh mông, đi đường là chuyện rất nhàm chán, nhất là ngự phong trong không trung.

Tật xấu thích lên mặt dạy đời của Lý Ngư lại tái phát, chỉ đạo Tiểu Kiều.

Tiết Bàn ở bên cạnh ngáy o o, Tiết Bảo Sai thì tập trung tinh thần, sợ bỏ xót một chữ.

Đáng tiếc, nàng ta càng nghe càng khó chịu, tất cả lời thì nhớ kỹ rồi, nhưng nửa câu cũng không hiểu.

Lý Ngư không ngăn cản nàng ta, bởi vì trong cơ thể nàng ta có một cỗ linh lực mạc danh kỳ diệu.

Có lẽ đối với Tiết Bảo Sai mà nói, nàng ta chỉ thích hợp nghe những cái này.

- Đạo thuật đạo thuật, đạo vĩnh viễn với xếp phía trước, ngươi cũng giống như Đại Kiều tỷ, đều đặt trọng tâm trên thuật, mà xem nhẹ đạo.

Lý Ngư lắc đầu nói:

- Đây là lẫn lộn đầu đuôi.

- Cái gì là đạo?

Tiết Bàn ở bên cạnh ngủ chán rồi, đột nhiên hỏi ra một câu này.

Trên tua cờ xuất hiện một thoáng im lặng, mọi người đều tò mò nhìn về phía Lý Ngư, không biết vì sao hắn đột nhiên lại trầm mặc.

Trong lòng Lý Ngư, có một thoáng giống như quay lại nhà tranh Cự Dã.

Một lão đầu què chân, cụt một tay, ngồi xe lăn, gần đất xa trời, mặt đầy nếp nhăn, ánh mắt đục ngầu hỏi mình,

- Tiểu tử, ngươi cảm thấy cái gì là đạo.

Ra khỏi Cự Dã lâu như vậy, Lý Ngư hiện giờ có ý tưởng mới, hắn chậm rãi nói:

- Đạo chính là ngã (ta).

- Ngươi?

Tiểu Kiều và Tiết Bàn đồng thanh.

Lý Ngư lắc đầu,

- Là 'Ngã'.

Tiết Bàn vò đầu nói:

- Rốt cuộc có phải là ngươi hay không.

Lý Ngư bật cười, đứng dậy, chắp tay sau lưng nói:

- Đạo là bản ngã, là bản thân mình, đạo của mỗi người đều nên là bản thân hắn! Trên trời dưới đất, mỗi sinh linh đều nên là duy 'Ngã' độc tôn, người nghe không hiểu, chính là chưa đụng đến chân lý của 'Đạo'.

- Thiên hạ bao la, ức vạn hạt bụi, mỗi người theo đuổi đạo, dùng tâm làm nguồn, dùng thân làm gốc, dùng mắt làm cửa sổ, dùng tai làm cửa, dùng chân làm đường, dùng tay làm cầu thang. Những gì ngươi nghe thấy nhìn thấy, những gì ngươi suy nghĩ trong lòng, những gì tay chân ngươi làm, đối với ngươi mà nói, chính là toàn bộ thế giới!

- Mà mắt không thấy, tai không nghe, tâm không nghĩ, tay không làm, chân không đi, đều là hư vọng.

Lý Ngư quay lưng về phía ba người, nhìn về phương hướng Cự Dã, cao giọng nói.

Lão đầu, lần này ngươi nghe thấy chưa, có phải so với lúc vừa đi ra thì trình độ hơn hẳn không?

Mắt Lý Ngư có chút ướt át, hắn giơ tay lên quệt mi, lặng lẽ lau đi dấu vết, mới quay đầu lại.

Tiểu Kiều như có sở ngộ, nàng ta ngửa mặt, nhìn về phía Lý Ngư, sau một thoáng hỏi:

- Luyện công pháp đến cực hạn, vậy chẳng phải là đắc đạo à?

- Nếu tu đạo là trèo lên, như vậy công pháp chính là cầu thang và tay vịn ven đường, nó có thể giúp ngươi đi thoải mái hơn một chút. Những cầu thang này chính là đường tiền nhân bước ra. Mà đạo, chính là phong cảnh ở cuối đường. Sau khi ngộ đạo, thuật pháp là dễ như trở bàn tay.

Ngón tay Lý Ngư khẽ động, nói:

- Mượn công pháp hạc trắng của ngươi mà nói, ta luyện đến cực hạn, có thể lên tiên. Đây là bởi vì người sáng tạo ra môn công pháp này, hắn là Bạch Hạc Đồng Tử. Nếu ngươi chỉ luyện thuật mà không ngộ đạo, đến cực hạn cũng sẽ không vượt qua được Bạch Hạc Đồng Tử, công pháp cũng chỉ ở hạc trắng. Mà ta đã hiểu được đạo trong đây, thì có thể hạ bút thành văn, để ta sử dụng.

Vừa dứt lời, hắn hóa thân thành hạc trắng, lấp lánh nhiều điểm sáng.

Trong phút chốc, hạc trắng biến mất, Lý Ngư hóa thành một con Thải Phượng;

Phi long;

Mãnh hổ;

...

Theo từng loại chim quý thú lạ xuất hiện, ba người tấm tắc lấy làm lạ.

Lý Ngư thầm nghĩ trong lòng, Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, so với những công pháp này, ở trên cảnh giới là mạnh hơn một chút.

Bởi vì mỗi một quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, đều dẫn dắt ngươi đi lĩnh ngộ, chứ không dạy một số thuật pháp.

Bất kể là dây leo, nê nhân, băng thứ hay là quả cầu lửa, đó đều là thuật pháp sau khi bản thân ngộ đạo, lĩnh ngộ một quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, tự mình hạ bút thành văn.

Kim mộc thủy hỏa thổ, mỗi khi tu một quyển, Lý Ngư cần sau khi có sở ngộ trong đó, mới có thể tu thành. Một vòng này đối với bản thân hắn mà nói, giống như trải qua thương hải tang điền, nhưng đối với người ngoài mà nói, chỉ là chuyện một cái nháy mắt.

Lúc này Tiểu Kiều mới tin, Lý Ngư đã triệt để học thấu triệt công pháp hạc trắng.

Ngón tay Tiết Bảo Sai nắm chặt lại tới ửng đỏ, móng tay cắm vào trong thịt, lại không hề phát giác.

Tiết Bàn thì lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, Tiểu Kiều dường như có lĩnh ngộ.

Cuối cùng, Lý Ngư hóa thành một con mèo nhỏ, hai mắt Tiểu Kiều sáng lên,

- Đáng yêu quá.

Lại muốn tiến lên trách mắng.

Sau một đạo bạch quang, Lý Ngư cau mày, bất mãn nói:

- Ta đang truyền đạo, ngươi có thể bình thường một chút không, không học thì...

Chữ cút chưa ra khỏi miệng, Lý Ngư nhìn thấy sắc mặt Tiểu Kiều sắp biến đổi, vội vàng dừng lại.

- Ai thèm, đi thì đi!

Tiểu Kiều đứng dậy giậm chân, Lý Ngư vội vàng giữ lại, nói:

- Ta không có ý khác, khi ta truyền đạo, khá là nghiêm túc.

Tiểu Kiều hừ lạnh một tiếng, lại ngồi xuống.

- Khụ khụ, tóm lại, đạo là cao hơn thuật.

Mắt hắn đảo quanh, trong lòng bắt đầu cân nhắc, một lúc nữa làm thế nào để dỗ nàng ta vui, khiến nàng ta quên đi chuyện này.

Tiết Bảo Sai ở bên cạnh lại thầm lấy làm lạ, quan hệ của Tiểu Kiều và Lý Ngư, không ngờ lại không tầm thường như vậy. Vừa rồi bọn họ thậm chí còn tay chạm tay, có quan hệ xác thịt.

Nói chuyện lại liếc mắt đưa tình, nhìn qua giống như nhân tình gian phu, chẳng lẽ bọn họ lại có tư tình?

Vừa nghĩ tới thân phận của Tiểu Kiều, Tiết Bảo Sai càng kinh hãi.

Đông Ngô Đại đô đốc Chu Du, chưa nghe nói đã qua đời.

Lý Ngư có chút ngượng ngùng, da mặt dẫu sao vẫn không đủ dày, lén lút nhìn mặt nghiêng tuyệt mỹ của Tiểu Kiều, hắn thầm nhắc nhở bản thân ở trong lòng, sau này đừng quá vong hình thì tốt hơn.

Nhất là khi truyền đạo, cũng không thể quá chìm vào trong đó.

Cứ đến lúc này, hắn lại nhớ tới Tiểu Kim Liên, nàng ta đúng là học sinh lý tưởng của mình.

Đánh thì đánh mắng thì mắng, nhu thuận nghe lời, có ngộ tính, biết chịu khổ, còn thỉnh thoảng phát phúc lợi cho mình.

Kể ra thì sắp có thể gặp lại, không biết bọn họ thế nào rồi...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)