Tiết phủ, đại sảnh.
Trên chỗ ngồi dưới cửa sổ phía nam trải nỉ đỏ thẫm, dựa vào vách gỗ phía đông dựng gối dựa lưng bằng gấm, trải đệm ngồi xanh, bên cạnh có hộp đờm trổ sơn.
Ngồi giữa là một vị phụ nhân phong vận không kém, nàng ta cười cười nhìn về phía một đám quản sự trong sảnh.
- Từ khi lão gia mất, những năm gần đây, may mà có mọi người giúp đỡ, nhà chúng ta mới không đến nỗi suy sụp.
- Phu nhân nâng đỡ, đám tiểu nhân chỉ biết trung thành với chủ, không dám tham công.
Trên mặt Tiết phu nhân cười xinh đẹp, không biết đang nghĩ gì, kỳ thật nàng ta cũng biết những người này chưởng quản sinh ý nhà mình, tay chân cũng không sạch sẽ, nhưng nàng ta cũng đành chịu.
Sau khi trượng phu mất, ấu tử Tiết Bàn xem như còn nhỏ đã mất cha, mình chỉ có hắn là độc đinh, không khỏi cưng chiều dung túng. Mặc dù cũng từng học được mấy chữ, lại chỉ suốt ngày chọi gà cưỡi ngựa, du sơn ngoạn thủy mà thôi.
Những người trước mắt này nói đến cùng, chỉ là gia nô, nếu thực sự để bà con xa thân thiết đến hỗ trợ, vậy gia sản vạn quan này có thể đều bị lừa đi hết rồi.
Gia nô có thể tham ô bao nhiêu?
Thân nhân mà ác lên, còn ghê gớm hơn những gia nô này, mình và Tiết Bàn, Bảo Sai có khi phải ra đường xin cơm.
- Ta cũng không biết tại sao, gần đây luôn thấy tâm thần không yên, nghĩ đi nghĩ lại không bằng dẫn theo Tiết Bàn và Bảo Sai tới nhà cậu dì ở mấy ngày. Các ngươi phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, cố gắng kinh doanh, đừng làm ghẻ lạnh một hồi tình cảm chủ tớ của chúng ta.
- Thái thái yên tâm, chúng ta tất nhiên không dám lười biếng.
- Vậy thì tốt.
Tiết phu nhân vẫy vẫy tay, mọi người đứng dậy, chậm rãi lui ra ngoài.
Kiện tụng của Tiết gia, dưới sự điều hòa của Giả Vũ Thôn, trở thành sống chết mặc bây.
Đây vốn là chuyện trong dự kiến của mọi người, không dẫn tới gợn sóng gì.
Nhưng lập tức, Tiết phu nhân triệu tập quản sự của phủ, tuyên bố một đại sự.
Nàng ta muốn dẫn cả nhà tới Giả phủ ở mấy ngày, Tiết phu nhân dặn mấy tâm phúc, chờ sau khi bọn họ đi rồi, thật sự sẽ không giấu diếm được, mới tuyên bố với ngoại giới.
Tin tức truyền ra, mấy quản sự của Tiết gia đều lòng mang kế hoạch nham hiểm, thầm vui mừng.
Những năm gần đây, từ sau khi phụ thân của Tiết Bàn chết, tất cả đám người thừa cục, tổng quản, tiểu nhị ở các tỉnh, thấy Tiết Bàn trẻ tuổi không rành thế sự, liền thừa dịp lừa gạt, mấy tiệm trong kinh đô cũng dần tiêu hao, bị người ta gọi là Tiết đại ngốc.
Trừ mấy người thân tín nhất, các quản sự khác đều không biết, lần này một nhà chủ tử không phải muốn tới Giả phủ, mà là muốn tới Biện Lương.
Lý Ngư tất nhiên không cần thu thập, hắn xuất phát từ Biện Lương, mang theo một đấu lạp, một Phong Nguyệt Bảo Giám.
Tiểu Kiều càng là như vậy, toàn thân, một vòng tay, một kiện đạo bào, đạo bào còn là của Lý Ngư.
Chờ bọn họ đi tới nội viện Tiết phủ, bị tình hình trước mắt khiến cho giật mình.
Sau khi đoàn xe xuất môn, kéo theo một đám người rầm rộ, chỉ là nha hoàn đã có trên dưới một trăm.
Những tiểu nha đầu này líu ríu chút chít, đàn thư lúc nhúc, cách mấy dặm cũng có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Với đám người này lúc nào thì có thể tới được Biện Lương?
Lý Ngư tự mình biết, chuyến này so với nói là đi xa, không bằng nói là chạy thoát thân.
Ở trong đám người, rất nhanh nhìn thấy Tiết Bàn đang chỉ huy, Lý Ngư đi tới, vỗ vai hắn,
- Sao lại có nhiều người như vậy?
Tiết Bàn đắc ý nói:
- Sự phô trương của Tiết phủ chúng ta cũng được chứ?
Mắt Lý Ngư đảo quanh, cười nói:
- Không tồi, không tồi, ngươi thế này...
Hắn ghé vào tai Tiết Bàn, nói khẽ, Tiết Bàn nhíu mày nói:
- Vì sao?
- Cứ dựa theo lời ta nói mà làm, bằng không thì không đi được đâu.
Tiết Bàn nghĩ đến kẻ âm thầm hại mình, như hiểu ra gì đó, nói:
- Được, đều nghe lời ngươi.
Đoàn xe của Tiết gia chậm rãi tới Giả phủ, tâm tình của Tiết phu nhân trong xe ngựa rất tốt.
Sắp được gặp tỷ muội, tuy không biết vì sao tiểu đạo trưởng lại muốn dẫn nhi tử nữ nhi đi trước, còn mình thì tận lực đi chậm một chút, gặp phải chùa miếu đạo quán đều phải vào bái.
Mẫu thân của Giả Bảo Ngọc và Tiết phu nhân là thân tỷ muội, đều là tiểu thư của Vương gia, từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt, chỉ là sau khi xuất giá thì ít gặp lại.
Nàng ta nhớ tỷ tỷ, lại muốn nhi tử nữ nhi có cơ hội tu đạo, tâm tình thực sự là không kém.
- Tượng phật Tỷ tỷ tặng quả nhiên rất linh nghiệm, chờ ở Giả phủ một đoạn thời gian, ta cũng tới Biện Lương xem một chút. Bằng không một đôi con cái ở bên ngoài, luôn khiến người ta không yên lòng.
...
Khi màn đêm buông xuống, chỗ tường thành truyền đến tiếng chó sủa, lờ mờ truyền đến tiếng người.
Đó là soa nhân đang tuần tra, trong thành Kim Lăng thi hành nghiêm khắc giới nghiêm ban đêm, buổi tối không cho phép người đi đường.
Nếu có công tử vương tôn muốn tìm hoan mua vui, cũng chỉ có thể ở một đêm trên giường của nhân tình.
Tuy không khí Đại Minh dần dần bại hoại, nhất là quan trường, nhưng điều luật giới nghiêm ban đêm này, mọi người đều tuân thủ khá tốt.
Ngoại ô Kim Lăng, bóng đêm như mực, Bảo Sai mặc một thân đạo bào, nhìn qua giống như tiểu đạo cô bên cạnh Lâm Linh Tố.
Đời này nàng ta có thể chưa từng mặc loại đạo bào này, cũng không có gì bất mãn. Một đôi mắt đẹp tuyệt đối có thể nói là linh động, không biết đang nghĩ gì, nhìn chằm chằm hắc ám phía trước.
Từ nhỏ đến lớn, nàng ta vẫn là lần đầu tiên xuất môn sau buổi đêm, hơn nữa bên cạnh còn có mấy người lạ.
Nàng ta đột nhiên nhớ lại, mình lúc nhỏ, được ca ca dẫn theo ra khỏi viện tử.
Khi đó phụ thân rất tức giận, hắn dùng gậy đánh cho mông ca ca chảy cả máu, nhưng ca ca vẫn cắn răng cười với mình.
Từ sau lần đó, Bảo Sai không khiến phụ thân tức giận nữa, có điều ca ca thì vẫn cứ làm theo ý mình.
Về sau phụ thân chết rồi, mẫu thân cưng chiều ca ca, Bảo Sai kỳ thật cũng vậy.
Cho dù Tiết Bàn có vạn điều không tốt, hắn đối với thân nhân của mình luôn là thật lòng, đối với bằng hữu cũng vậy.
- Bảo Sai muội muội?
Lý Ngư vừa mở miệng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Bảo Sai, nàng ta ngạc nhiên nhìn thấy, trong không trung xuất hiện một tua cờ rất đẹp.
Ca ca đã vội vàng ngồi lên trên, mắt nhìn khắp nơi, hưng phấn không thôi.
Tiểu đạo trưởng ở bên cạnh thỉnh thoảng lại cười cười giải thích với hắn, dường như đang chỉ điểm cho hắn.
Tiểu Kiều vươn tay ra kéo Bảo Sai lên, tua cờ chậm rãi bay lên không, ở trên không trung ngự phong mà đi.
Đây là thủ đoạn của tiên gia sao?
Bảo Sai tâm tư nhẵn nhụi, nhìn tình cảm giữa người với người rất nhạt, trừ chí thân ra.
Nàng ta đã gặp nhiều hồ bằng cẩu hữu của ca ca, đều mang danh nghĩa huynh đệ, thèm ca ca tiêu tiền như nước chảy, theo hắn ăn chơi đàng điếm mà thôi. Đáng giận nhất là, bọn họ lừa ca ca như vậy, hắn lại vẫn coi bọn họ là bằng hữu.
Nhưng đạo sĩ danh mãn thiên hạ trước mắt này dường như không giống.
Cảm thấy ánh mắt của tiểu cô nương, Lý Ngư quay đầu lại cười cười với nàng ta, tiếp theo lại tiếp tục giảng giải cho Tiết Bàn.
Tiết Bàn đột nhiên có chút ngượng ngùng, vò đầu nói:
- Ta vào Chính Kinh Môn của ngươi thì làm việc gì? Ta chính là cái gì cũng không biết.
Hiếm có hắn lại tự hiểu lấy mình như vậy, ba người ở trên tua cờ đều không nhịn được mà bật cười.
Lý Ngư vỗ vỗ vai bằng hữu của mình, cười nói:
- Chính Kinh Môn chúng ta, có tứ đại trưởng lão tửu khí tài sắc, hiện giờ tửu trưởng lão đã có rồi, là Lữ Linh Khởi, nữ nhi của Lữ Bố, ngươi chính là tài trưởng lão.
Tiết Bàn mừng rỡ, vỗ ngực nói:
- Được được, cái ta có là tiền.