Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 241: Có bệnh (3)

Chương Trước Chương Tiếp

Phía sau lập tức truyền đến tiếng oán giận của Tiết Bàn,

- Mẫu thân, chúng ta đi hết thì chuyện mua bán trong nhà phải làm sao bây giờ?

- Ngươi còn lo cho sản nghiệp trong nhà à? Từ lúc nào ngươi lại để bụng như vậy, ta thấy ngươi chính là muốn tránh hai mẹ con chúng ta, một mình tiêu dao khoái hoạt, ta chỉ nói đi, chứ không phải bảo để ngươi một mình tới Biện Lương.

Bảo Sai cũng nói chen vào:

- Nếu không có chúng ta trông coi, ngươi kiểu gì cũng sẽ gây ra nhiều tai họa.

- Ta gây cái gì? Cả ngày chỉ biết nói ta thôi.

...

Lý Ngư ra khỏi nội viện, cùng Tiểu Kiều sóng vai mà đi.

Trải qua tối hôm qua bị người cường hôn, hai người đi riêng với nhau, Lý Ngư đến bây giờ vẫn có chút ngượng ngùng.

Hắn cố ra vẻ trấn định, nói:

- Ta nói đại đối thủ ở Kim Lăng đó, chắc rất nhanh là có thể chú ý thấy ta, chúng ta trên đường phải chuẩn bị tùy thời chạy thoát thân.

Tiểu Kiều quay đầu nhìn hắn, nhìn cho Lý Ngư có chút hoảng hốt.

- Ngươi nhìn cái gì?

Tiểu Kiều cười nói:

- Ta nói ngươi... Bản sự lớn như vậy, vì sao một mực cứ bị người ta đuổi đánh?

Lý Ngư cười gượng hai tiếng, từ lúc hắn rời khỏi Cự Dã, không phải bị người ta đuổi đánh, thì chính là trên đường bị người ta đuổi đánh.

Bản thân Lý Ngư không phải chưa từng tổng kết nguyên nhân này, kể ra cũng tại mình.

Chỉ cần hắn có chút tinh tiến, là lại đi trêu chọc một số mãnh nhân mà với cảnh giới này của hắn căn bản không thể đắc tội.

Vừa ra khỏi Cự Dã, hắn đã dám tới đánh hổ yêu;

Đến Biện Lương, hắn dám nhúng tay vào Phật Đạo chi tranh;

Vất vả lắm mới tu luyện xong năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư, thực lực lớn mạnh vượt bậc, hắn dám liều mạng với Hồng Hài Nhi, bắt cóc Thánh Nữ của thần điện, chuẩn bị trị Huyết Sát Chú, còn thuận tiện tranh đoạt Ngũ Hành Lệnh với Minh Giáo.

Hồng Hài Nhi, thần điện, Minh Giáo... Mỗi một cái tên, đều khiến người ta nghe thấy mà biến sắc, không dám trêu chọc.

Trương lão đạo nói không sai, Lý Ngư thường ngày thì vững như Thái Sơn, nhưng đó là không được để hắn nhìn thấy lợi ích. Một khi có lợi ích bày ra trước mặt hắn, thế cục sẽ không khống chế được.

Hắn là điển phạm của "Thấy lợi vong mạng". Sớm muộn gì cũng chết vì tham dục không thể ngăn chặn, hòn đá đó lại ở bên cạnh Lý Ngư, có lẽ căn bản không phải là vì cây mây khô, đơn thuần là vì chính Lý Ngư.

Hai người đi đến khách viện, một cơn gió thổi tới, khiến cho Lý Ngư tỉnh táo lại. Mình vẫn còn nghĩ những chuyện thượng vàng hạ cám này làm gì, không bằng làm rõ chuyện của hai tỷ muội này đã, bằng không đến Biện Lương tóm lại là không tránh được.

Tình cảm của hắn đối với Tiểu Kiều, khẳng định là không sâu bằng Đại Kiều, nhưng cũng không đơn thuần là thấy sắc nảy lòng tham. Tính cách dám yêu dám hận của Tiểu Kiều, rất được người ta yêu thích, tính tình cổ linh tinh quái, cũng khiến Lý Ngư rất khó quên.

Hắn ở dưới một gốc cây tùng, dừng bước lại, lấy hết dũng khí hỏi:

- Ngươi có nghĩ tới... chuyện của.... ta, Đại Kiều tỷ và ngươi không?

Trên khuôn mặt trắng ngần của Tiểu Kiều dâng lên hai đóa mây đỏ, ngón tay vê đạo bào, nói:

- Chúng ta có chuyện gì?

- Ngươi định thế nào? Ta sẽ không vứt bỏ Đại Kiều tỷ đâu.

Lý Ngư rất vô sỉ đá quả bóng ra, để chính nàng ta lên tiếng, như vậy chút tâm tư xấu xa này của mình, ví dụ như nói tỷ muội cùng giường gì đó sẽ không cần phải tự mình nói ra nữa.

Tiểu Kiều giật mình nói:

- Vì sao phải vứt bỏ tỷ tỷ, ngươi dám nói, ta. . . Ta thiến ngươi.

Lý Ngư nuốt nước miếng, khô khốc nói,

- Vậy còn ngươi?

Tiểu Kiều cười nói:

- Ta hiểu rồi, ngươi là nói chuyện này à, ta nói với ngươi thế này nhé, từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ và ta gặp phải thứ mình thích, đều chưa từng tranh nhau.

Mắt nàng ta chớp chớp, thổ khí như lan, lúm đồng tiền như hoa, nói với Lý Ngư:

- Chúng ta sẽ cùng chơi.

- Cùng, cùng nhau. . . Chơi.

Cả người Lý Ngư run lên, đột nhiên cảm thấy, chuyện này không tốt đẹp như mình tưởng tượng.

Hắn đang nghĩ ngợi lung tung, Tiểu Kiều vươn tay ra đẩy hắn tới trên cây.

Lý Ngư vô cùng kích động, nhắm mắt lại chờ nàng ta tự làm.

Đột nhiên, tay hắn bị Tiểu Kiều nắm lấy, đặt lên chỗ mềm mềm.

- Ta và tỷ tỷ, ai tốt hơn.

- Cái này sao có thể tùy tiện bình luận.

Lý Ngư trả lời một cách cảnh giác, thừa cơ bóp thêm mấy cái.

- Không sao, ngươi cứ nói thật đi, ta sẽ không tức giận đâu.

- Đại Kiều tỷ đầm tay hơn.

Bốp một tiếng, Lý Ngư ôm mặt, nhìn bóng lưng Tiểu Kiều đang tức tối xách đạo bào uốn éo, giậm chân mắng:

- Việc gì phải đánh người, bị bệnh thần kinh à, không phải tự ngươi hỏi sao? Đâu phải là bản thân ta muốn nói.

- Cút.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)