Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 240: Có bệnh (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tiết Bàn hô to một tiếng,

- Mẫu thân cũng muốn đi à?

- Một mình ngươi đến nơi xa xôi như vậy, chúng ta sao có thể yên tâm.

Tiết phu nhân cười nói.

Không chỉ là hắn, Lý Ngư cũng ngây ra, chẳng trách Tiết Bàn có thể dưỡng thành tính tình này, thế này cũng quá cưng chiều rồi.

Tiết Bàn nói:

- Các ngươi đi, vậy sẽ ở đâu?

- Mua một tòa nhà đi, lần trước ngươi quay về, không phải tâm tâm niệm niệm mấy ngày, nói là muốn mua bất động sản ở Biện Lương à. Quốc sách Đại Tống là thả lỏng nhất, cho phép tất cả mọi người của lục triều đều có thể mua bất động sản. Vừa hay cũng dẫn theo muội muội ngươi đi giải sầu, nghe nói đại sư của Đại Tướng Quốc Tự là linh nhất, vi nương vừa hay tới trong chùa cầu phù cho ngươi và Sai nhi.

Nói đến đây, nàng ta nhìn về phía Lý Ngư,

- Không biết tiểu đạo trưởng có quen biết cao tăng của Tướng Quốc Tự không?

Mặt Lý Ngư đỏ lên, nói:

- Tướng Quốc Tự thì ta biết, quan hệ với phương trượng của bọn họ cũng không tồi, mỗi ngày đều tới sơn môn của ta kiếm ăn kiếm uống.

- Tốt quá.

Những đại hộ nhân gia này ở trong khuê phòng, nào biết được chuyện của nước láng giềng.

Hơn nữa Tướng Quốc Tự không phải bị tiêu diệt một cách đơn thuần, mà là bị âm mưu trừ bỏ, sau đó đổi lại một tốp người khác.

Lỗ Trí Thâm trong Tân Tướng Quốc Tự, tiếp nhận một số tiểu sa di, đại hòa thượng đều trốn chạy rồi.

Tiết Bàn đột nhiên ồ lên một tiếng, nói:

- Đúng rồi.

Tiết phu nhân oán trách:

- Ngươi la ó gì thế, có khách quý ở đây, đừng có lon ton như khỉ vậy.

- Bệnh của muội muội, Lý Ngư huynh đệ là biết chữa nhất, Hộ Thân Phù ta mang về cũng là của hắn.

Tiết phu nhân vừa nghe vậy, lập tức vui mừng, nàng ta vươn tay ra ôm Bảo Sai vào trong lòng, nói:

- Xin tiểu đạo trưởng thương xót, nữ nhi này của ta, từ nhỏ đã hiếu thắng, nàng ta không biết đã ở trong chăn nuốt bao nhiêu nước mắt, cũng không biết mấy năm nay là sống qua thế nào.

Vừa nói vừa lau nước mắt, Tiết Bàn vội vàng khuyên nhủ:

- Mẫu thân nói những cái này làm gì, không phải ta mời được cao nhân tới rồi sao, muội muội lập tức sẽ khổ tẫn cam lai.

Lý Ngư cười hỏi:

- Ta và ca ca ngươi tình như thủ túc, to gan gọi một tiếng muội muội.

- Tốt quá, tốt quá.

Tiết phu nhân vội vàng nói.

Tiết Bảo Sai ôn nhu gọi một tiếng,

- Bảo Sai bái kiến huynh trưởng.

- Bảo Sai muội muội có phải từng tu tập đạo pháp gì không?

Tiết Bảo Sai ngây ra một thoáng, lắc đầu nói:

- Chưa bao giờ tu tập, không giấu gì huynh trưởng, tuy nhà ta có chút tiền tài, nhưng dẫu sao cũng chỉ là gia đình thương nhân, tu tập đạo pháp là muốn cầu cũng không có cửa.

Lý Ngư nhíu mày nói:

- Vậy ta nói thẳng nhé, trong cơ thể của ngươi có một cỗ linh lực tinh thuần, ngày đêm cọ rửa khí hải kinh mạch của ngươi. Đây là nguồn gốc mấy năm nay ngươi phải chịu khổ, có điều cũng là một chuyện tốt, ít nhất nó cũng giúp ngươi đả thông được tiểu chu thiên.

- Mấy năm nay, tuy ngươi ngày ngày chịu khổ, nhưng cái này tương đương với ngươi ngày đêm khổ luyện khổ tu, nếu có thể tu đạo, chính là ngày đi ngàn dặm, tiến cảnh thần tốc.

Tiết phu nhân vui mừng quá đỗi,

- Mong được đạo trưởng nhận tiểu nữ vào trong môn, chúng ta nguyện ý. . . Quyên chút tiền dầu vừng.

Lý Ngư cười cười xua tay, nói:

- Ta và Tiết Bàn là quan hệ gì, sao lại lấy tiền tài của Tiết gia.

Tiết Bàn vừa nghe vậy, vẻ mặt đầy vinh quang.

Tiểu Kiều ở bên cạnh cười dài, mật âm truyền lời nói:

- Chúc mừng, ngươi thu được một tiểu nương đồ đệ xinh đẹp.

Lý Ngư ho khẽ một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Có điều Chính Kinh Môn không thích hợp với Bảo Sai muội muội, ta nguyện ý đề cử nàng ta tới Thần Tiêu Cung, vào môn hạ của Quốc sư Lâm Linh Tố.

Tiết Bảo Sai là người tiến bộ, nàng ta chỉ nghe qua đôi câu vài lời về Lý Ngư, nhưng đối với hai cái tên Đại Tống Quốc sư và Thần Tiêu Cung thì lại như sấm bên tai.

Cuối cùng, tiểu đại nhân (người thì nhỏ tuổi nhưng lại ra dáng người lớn) này lộ ra vẻ mặt tươi cười ngoài lễ pháp, thở dài nói:

- Đa tạ huynh trưởng, ân đức của huynh trưởng, Tiết gia chúng ta khó báo được một phần vạn.

Lý Ngư chỉ cười không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, mình cứu nàng ta một vạn lần, chỉ cần nàng ta vẫn ở Kim Lăng, khó tránh khỏi sẽ dê vào miệng cọp.

Một khi đã như vậy, chẳng thà trực tiếp đưa Tiết gia tới Kim Lăng, một chiêu này gọi là rút củi dưới đáy nồi.

Lần trước hắn khống chế tam túng đồi Cảnh Dương, cách không giao thủ với Lâm Linh Tố, bởi vì là sân nhà của Lâm Linh Tố, điểu nhân phía sau màn đó mới không chiếm được tiện nghi.

Mình ôm chặt đùi lão Lâm, ở Biện Lương sẽ không phải lo gì!

- Ha ha, Tiết phủ các ngươi nhà to nghiệp lớn, đều tới Biện Lương, trong nhà khẳng định phải căn dặn một chút. Ta ở đây quấy rầy, xin mau chóng thu thập đồ đạc, chúng ta sớm ngày xuất phát. Thế đạo hiện giờ, không được thái bình, Tống cảnh Giang Nam Đạo đánh nhau tới đất cằn ngàn dặm, khi đi đường nói không chừng còn phải vòng qua một số nơi.

Lý Ngư nói xong, dẫn theo Tiểu Kiều bước đi, để lại một nhà ba người bọn họ, thương lượng chuẩn bị.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)