Ở trên phật đường của Tiết phu nhân, không ngờ thờ phụng một hòa thượng to béo.
Hai tay hắn đặt trên đầu gối, làm ra tư thế sắp đứng dậy, ưỡn ngực phình bụng, nụ cười khả ái.
Bên cạnh tượng phật còn có một tượng đạo sĩ, cũng đang tươi cười.
- Phu nhân đúng là thành tâm, chẳng những thờ phụng tượng phật, còn có cả tượng đạo, chỉ là thứ cho mắt bần đạo vụng về, được cung phụng là vị Phật gia và Đạo Tổ nào?
Tiết Bàn vò đầu nói:
- Đúng vậy, sao trước kia chưa từng thấy, ơ... Sao nhìn có chút quen mắt?
Tiết phu nhân lộ ra vẻ mặt thành kính, cười nói:
- Đây là di nương ngươi đặc biệt phái người đưa tới, nói là linh nghiệm nhất, mau tới đây vái đi, thắp một nén hương.
Tiết Bàn không tình nguyện, tiến lên thắp một nén hương, ở trước tượng phật giơ hương lên vái một cái, sau đó cắm vào bát hương.
Trong lòng Lý Ngư trở nên cảnh giác, chẳng nhẽ Tiết Giả là một nhà, rắp tâm chơi mình.
Ngón tay hắn khẽ động, một đạo hơi nước vô hình chậm rãi quấn quanh cổ tay Tiết phu nhân.
Thủy linh chi lực tiến vào thân thể của Tiết phu nhân, chạy trong kinh mạch của nàng ta, không có khí hải và luân đài.
Cả người không có một chu thiên nào được đả thông, xem ra nàng ta tuyệt không phải tu sĩ.
Ngón tay giấu trong tay áo của hắn khẽ động, hơi nước lại quấn quanh cổ tay mượt mà của Tiết Bảo Sai, một cỗ linh lực yếu ớt giống như tơ nhện vận chuyển trong kinh mạch nàng ta.
Cỗ linh lực này cực kỳ tinh thuần, giống như nước chảy nhỏ giọt, tuần tra qua lại trong kinh mạch của nàng ta.
Lý Ngư nhìn Tiết Bảo Sai, trong lòng có chút kỳ quái, nàng ta tuổi còn nhỏ, sao lại đã tu luyện những linh lực này.
Vừa hay nàng ta cũng đang nhìn về bên này, cười khẽ với Lý Ngư.
Nàng ta cũng đang nghi ngờ, huynh trưởng luôn bị người ghét chó ngại, sao lại làm quen được với loại người nổi tiếng lục triều như Lý Ngư.
Phải biết rằng, vị đạo trưởng này, chính là thượng khách của Hoàng đế Đại Tống, có uyên nguyên rất sâu với Thần Tiêu Cung thần bí nhất Đại Tống.
Cho dù là ở Đại Minh, cũng có rất nhiều người biết Lý Ngư, thậm chí có rất nhiều người chuyên môn tới Biện Lương, muốn tiến vào trong Chính Kinh Môn của hắn để tu đạo.
Lý Ngư thu hết phản ứng của nàng ta vào đáy mắt, tiểu nương này, căn bản không phát giác ra mình đang nhìn trộm kinh mạch của nàng ta. Nói nàng ta có linh lực tinh thuần như vậy, lại một chút cũng không thể phát hiện, thì rất khó giải thích. Trừ khi, cỗ linh lực này không phải là bản thân nàng ta có thể khống chế.
Tiểu Kiều quan sát tượng phật trong phật đường này, đột nhiên nói:
- Quen mắt quá, hình như ta đã từng gặp hai người bọn họ.
Tiết Bàn cũng vỗ tay nói:
- Ta cũng cảm thấy đại hòa thượng này rất quen mắt, đạo sĩ thì không có ấn tượng.
Mắt Lý Ngư đảo quanh, hai tên này xem ra đã lừa không ít người, Đông Ngô bọn họ cũng từng đi qua rồi.
Từ tình huống Lý Ngư nắm giữ hiện giờ cho thấy, hai người bọn họ đang lên kế hoạch cho một đại sự, sợ rằng rất nhiều triều đình trong lục triều đều liên lụy trong đó.
Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Nhảy ra nói hòa thượng này không phải người tốt?
Lý Ngư lắc đầu, giải thích với Tiết phu nhân thì quá phiền, hơn nữa nàng ta không nhất định sẽ tin.
Một người là tỷ muội ruột của mình, một người là đạo sĩ xa lạ, trong lòng nàng ta sẽ tin người nào hơn, còn cần phải nói à?
Lý Ngư cười nói:
- Tiết Bàn là huynh đệ của ta, hiện giờ hắn gặp chuyện, kỳ thật là có người muốn hãm hại hắn. Ta chuẩn bị dẫn hắn tới Biện Lương tránh đầu sóng ngọn gió, không biết phu nhân có bằng lòng hay không?
- A? Nói như vậy là thực sự có người muốn hại Bàn nhi của ta sao?
Lý Ngư gật đầu, nói:
- Người hại hắn, mua chuộc thằng hầu của Tiết Bàn, sai hắn hạ tử thủ. Kỳ thật tuy Tiết Bàn huynh đệ bất hảo, nhưng bản tính không xấu, sao lại vô cớ đả thương tính mạng người ta. Kế của người này không thành, khẳng định sẽ tiếp tục giở trò xấu, tục ngữ nói không có đạo lý đề phòng cướp ngàn ngày, không bằng dứt khoát để Tiết Bàn theo ta tới Biện Lương, tu tập một số đạo thuật trong Chính Kinh Môn, cũng có thể kéo dài tuổi thọ, chẳng phải là tốt hơn sao?
Tiết phu nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nàng ta nhìn về phía Tiết Bàn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không tín nhiệm.
Tiết Bàn mình cũng giật nảy mình, Lý Ngư trước đó không nói với hắn chuyện này, có điều nghĩ lại một chút, Biện Lương vô cùng phồn hoa, hơn nữa cách nhà lại xa, không ai quản, chẳng phải là để mặc mình tiêu dao khoái hoạt à?
Lúc này, cần người quyết định, Tiết phu nhân do dự, bản thân Tiết Bàn không có quyền lên tiếng.
Ngược lại là Tiết Bảo Sai ít tuổi nhất mở miệng nói:
- Mẫu thân không phải một mực lo lắng ca ca không nên thân à, hiện giờ có Chính Kinh đạo trưởng nguyện ý dẫn dắt ca ca, mẫu thân còn do dự gì nữa.
Tuy nàng ta nhỏ tuổi, nhưng liếc một cái liền nhìn ra lợi ích trong đó, Chính Kinh Môn là nơi mà bao nhiêu quyền quý của lục triều có vót nhọn cả đầu cũng không chen vào được.
Cho dù phú quý một đời thì sao, cũng không cản được năm tháng trôi qua, nếu có thể tu tiên vấn đạo, là vạn lần không thể bỏ qua.
Tuy lời này là nói giúp Tiết Bàn, để hắn có cơ hội ra ngoài, nhưng vẻ mặt của Tiết Bàn lại không vui,
- Ai nói ta không nên thân?
Tiết Bảo Sai và Tiết phu nhân nhìn nhau, cùng che miệng bật cười.
Lý Ngư nói:
- Phu nhân cảm thấy thế nào?
- Được rồi, nếu đạo trưởng không chê, nhờ cả vào đạo trưởng.
Tiết Bàn mừng rỡ, tiến lên đấm lưng bóp vai cho mẹ, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Tiết Bảo Sai và Tiết phu nhân đều lắc đầu bất đắc dĩ, tên này nếu có chút lòng dạ, cũng có thể khiến bọn họ bớt lo âu.
Lý Ngư cũng không khỏi mỉm cười, chẳng trách Tiết Bảo Sai nhỏ như vậy đã mất đi sự ngây thơ rực rỡ, thì ra sự ngây thơ của nhà này đều bị ca ca của nàng ta kế thừa rồi, một chút cũng không để lại.
- Bảo Tiết Khuê thu thập đồ đạc, chúng ta lúc nào thì xuất phát?
- Chúng ta?