Sáng sớm hôm sau, Lý Ngư lo lắng nên ngủ không ngon, vừa đi vừa ngáp.
Tiết Bàn sớm đã tới đây, mang theo bữa sáng phong phú tới có chút lãng phí, chỉnh tề xếp bốn hộp cơm.
Ánh mắt Lý Ngư thỉnh thoảng lại liếc sang bên cạnh, cửa phòng Tiểu Kiều vẫn đóng chặt.
Có phải nàng ta ngượng ngùng không?
Ài, phải làm sao bây giờ?
Ngay khi Lý Ngư đang phát sầu, Tiểu Kiều đẩy cửa ra, duỗi lưng, nhìn qua thì nét mặt vẫn rạng rỡ.
Tiết Bàn vừa nhìn thấy nàng ta, cảm thấy mặt hơi đau, vội vàng trốn ra sau lưng Lý Ngư.
Tiểu Kiều cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn Lý Ngư, ánh mắt không khác gì thường ngày, lập tức cười bảo:
- Đói quá, có gì ăn không?
- Ở... Ở bên cạnh...
Sao nàng ta lại bình tĩnh như vậy?
Nàng ta không phải cũng giống như ta, cả đêm trằn trọc không ngù ngon ư?
Lý Ngư nghĩ tới vỡ cả đầu, cũng không biết vì sao nàng ta lại thoải mái như vậy.
- Khẳng định là giả vờ...
Lý Ngư suy bụng ta ra bụng người, cuối cùng đưa ra một kết luận như vậy, thở dài.
Ài, nữ oa nhi đáng thương.
Tiểu Kiều phát giác ra ánh mắt của hắn, quay đầu lại, trừng mắt nói:
- Nhìn cái gì?
Lý Ngư vội vàng cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng, đây là nàng ta đang làm bộ, kỳ thật trong lòng đang nhỏ máu.
Quá đáng thương.
...
- Ca ca đâu? Không tới thỉnh an à?
Tiết Bảo Sai sớm đã tới trong phòng mẫu thân, trên đầu búi tóc, mặc áo bông màu mật ong.
Tiết phu nhân ôm nàng ta vào trong lòng, nói:
- Hắn là một con ngựa không bờm, sao chịu an nhàn dù chỉ một ngày.
Nàng ta vuốt bàn tay có chút lạnh lẽo của tiểu nữ nhi, lại bảo bọn nha hoàn đi ngâm nước trà nóng tới.
Hốc mắt Tiết Bảo Sai đỏ lên, cả giận nói:
- Hắn gặp phải chuyện lớn như vậy, ngược lại giống như người không sao cả, chỉ khiến hai mẹ con chúng ta lo lắng thấp thỏm!
Tiết phu nhân cười khổ một tiếng, nàng ta sớm đã quen rồi, đều là tại mình nuông chiều mà ra.
- Ta tính tới tới nhà cậu dì ngươi ở một đoạn thời gian, một là cha ngươi chết sớm, để cậu dì ngươi quản hắn một chút; Thứ hai là nhà hắn lớn, có thể che chở cho ca ca ngươi một hai, để tránh hắn lại dính dáng tới pháp luật.
Tiết Bảo Sai hỏi:
- Đã thông báo chưa?
- Ta bảo Tiết Khuê đi nói một tiếng rồi, di nương của ngươi gởi thư nói, chờ mong chúng ta sớm lên đường.
Tiết Bảo Sai thở dài, trên mặt mặt đầy vẻ u sầu, nói:
- Nghe người ta nói phủ bên đó cũng có nhiều đệ tử cao lương, chỉ sợ ca ca đi theo bọn họ, càng đi càng tối.
Nàng ta quay sang nói với nha hoàn:
- Mau đi xem người đó ở đâu, bảo hắn mau tới đây một chuyến.
Chỉ chốc lát sau, nha hoàn trở về, nói:
- Đại gia nói trong phủ có khách quý, hắn muốn chiêu đãi một ngày, bảo nãi nãi và tiểu thư đừng chờ.
Tiết Bảo Sai tức giận đứng dậy,
- Bằng hữu chim chuột, khách quý rắn rết từ đâu đến mà chuyện kiện tụng giết người cũng không để ý, để ta đi xem.
Tiết Bàn này, đầu óc rất đơn giản, hắn cho rằng mình không có tội.
Một là, hắn không sai thằng hầu đánh người, chỉ bảo bọn họ đến mua người. Thứ hai, bản thân hắn đã thanh toán tiền trước, bởi vậy cảm thấy mình chiếm lý.
Tiết phu nhân có chút sốt ruột, ở sau lưng nàng ta vươn tay ra, nói:
- Ngươi nói chuyện với hắn tử tế, đừng để không khuyên được hắn lại khiến bản thân bực tức.
Tiết Bảo Sai thở hồng hộc đi tới khách viện, chỉ thấy ca ca và một đạo sĩ xa lạ đang nói chuyện trời đất, mặt mày vui vẻ.
- Ơ, muội muội tới đấy à, mau đến đây để ta dẫn tiến cho ngươi, đây là huynh đệ Lý Ngư của ta, hắn chính là người có năng lực lớn.
Tiết Bảo Sai từng nghe ca ca nhắc tới người này, hình như bệnh của mình được áp chế cũng là nhờ hắn.
Nàng ta lễ phép gật đầu, sau đó lập tức phụng phịu, nói:
- Sao ngươi không tới chỗ mẫu thân thỉnh an?
- Không phải ta đã phái người tới báo rồi à.
Lý Ngư ở bên cạnh quan sát kỹ thủ xoa của Kim Lăng Thập Nhị Xoa này, trong lòng thầm lắc đầu.
Tuổi còn nhỏ lại lão khí hoành thu, cử chỉ đều dựa theo lễ pháp một cách nghiêm khắc.
Giống như có một cái mũ che kín nàng ta vậy, hoàn toàn là dựa theo lễ pháp quy củ để làm việc, không dám có chút sai lệch.
Thiếu nữ như vậy, đã mất đi thứ quý giá nhất của thiếu nữ, chính là sự ngây thơ rực rỡ.
Tiết Bàn vỗ vỗ đầu, kêu lên:
- Ài, ta thiếu chút nữa thì quên mất, bệnh của muội muội vẫn chưa khỏi. Lần trước ngươi ở Biện Lương, nói đến Kim Lăng sẽ chữa bệnh cho muội muội ta, ngươi không được đổi ý.
Tiết Bảo Sai nhìn Lý Ngư, đột nhiên hỏi:
- Chẳng lẽ tiểu đạo trưởng chính là Biện Lương Chính Kinh Đạo Nhân Lý Ngư?
Lý Ngư cười bảo:
- Đúng vậy, chính là bần đạo.
Tiết Bảo Sai có chút kinh ngạc, ca ca nhà mình không ngờ có thể kết giao với nhân vật như vậy, hắn chính là người danh mãn thiên hạ chân chính.
- Chính Kinh đạo trưởng quang lâm hàn xá, thất kính thất kính.
Lý Ngư cười nói:
- Ta và huynh trưởng ngươi là hảo hữu chí giao, không nên khách khí.
- Đã là bằng hữu của ca ca, vừa hay không bằng cùng tới chỗ mẫu thân đi, để nàng ta cũng làm quen với đạo trưởng một chút.
Tiết Bảo Sai cười bảo, nàng ta cười lên trông rất xinh, nhưng không có cảm giác ngọt ngào, khiến người ta cảm thấy nụ cười này cũng rất hợp lễ pháp.
Tiết Bàn quen được một bằng hữu lợi hại như vậy, hận không thể để cả thế giới đều biết, càng đừng nói tới là mẹ ruột của mình.
Hắn nhìn về phía Lý Ngư, người sau đương nhiên không thể không nể mặt, sảng khoái đáp ứng.
Tiết Bảo Sai nhìn Tiểu Kiều ở bên cạnh, dung mạo và khí chất này đã định trước là không phải người thường.
Nàng ta có thể tin Tiết Bàn và Lý Ngư nhanh như vậy, Tiểu Kiều không thể không có công, tuy nàng ta chính là chỉ đứng đó không nói gì.
- Vị này là?
Lý Ngư vội vàng giới thiệu:
- Ồ, đây là Giang Đông Tiểu Kiều, ... của ta.
Tiểu Kiều cười nói:
- Hắn là tỷ phu của ta.
Lý Ngư cười gượng hai tiếng, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Mắt đẹp của Tiết Bảo Sai trợn trừng, cuối cùng cũng lộ ra một tia biểu cảm không quá hợp với lễ pháp.
Lý Ngư là tỷ phu của Tiểu Kiều?
Tỷ phu của Tiểu Kiều là ai, lục triều không ai không biết, đó là Giang Đông Tôn Sách, đã sớm chết rồi.
Tôn Sách ở lục triều, cũng là hào kiệt một thời, hắn mới chết không lâu, vị đạo trưởng, bằng hữu của ca ca này lại câu dẫn được góa phụ của người ta tới tay rồi?
- Thì ra là Chu phu nhân, thất kính thất kính.
Sắc mặt Tiểu Kiều lạnh lùng, nói:
- Ta không thích xưng hô này, ta không phải Chu phu nhân, sau này đừng gọi như vậy nữa.
Ngay cả người cẩu thả như Tiết Bàn cũng thấy không khí lạnh như băng, Tiểu Kiều vừa rồi còn cười dài, hiện tại cả người lại giống như một khối hàn băng ngàn năm, tỏa ra lãnh ý.
Tiết Bảo Sai lập tức biết mình lỡ lời, nàng ta rụt rè nhận lỗi.
- Là ta lắm miệng.
Lý Ngư cười ha ha, nói:
- Đi thôi, đừng để phu nhân phải đợi lâu.
Đoàn người đi tới viện tử của Tiết phu nhân, nha hoàn nói:
- Phu nhân tới phật đường thắp hương cho đại gia rồi.
Tiết Bàn xung phong nhận việc, đi trước dẫn đường, đoàn người đi tới phật đường.
Trong viện tử của Tiết gia lập một tòa phật đường, bên cạnh là đường mòn dùng đá vụn lát thành, hai bên đều trồng hoa cỏ, do là mùa đông, cành lá phần lớn đều điêu linh, không có gì để ngắm.
Vòng qua Quan Âm đường, chỉ thấy góc tường mọc một khóm trúc xanh biếc. Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, trong không khí dường như thoang thoảng một mùi thơm như có như không.
Một mỹ phụ, ngồi trên bồ đoàn, miệng lẩm bẩm.
Lý Ngư đột nhiên khựng lại, đồng tử phóng to, nhìn tượng phật được cung phụng trong phật đường, ngón tay bất giác dựng đứng lên.
- Mẹ! Ta tới rồi!
Tiết phu nhân quay đầu lại, nhìn thấy nhiều người như vậy, trên mặt hơi ngây ra một chút, cười nói:
- Đây là bằng hữu của ngươi à?