Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 237: Mộng đẹp

Chương Trước Chương Tiếp

Lý Ngư nhìn một cái, Tiết Bàn đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, còn để hắn nói tiếp, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.

Càng chết người hơn là, hắn không có ý tứ dừng lại, cứ tiếp tục lải nhải, cực kỳ hưng phấn.

Lý Ngư xua tay, ôm vai Tiết Bàn, nói:

- Trên đường đi vì chuyện của ngươi, ta trèo non lội suối, mau an bài cho chúng ta hai gian phòng để nghỉ ngơi .ột chút

Tiết Bàn vô cùng cảm động, hắn nào có biết Lý Ngư là há miệng nói dối. Hắn là đi vòng qua Đại Minh, tránh né thủ vệ Đông Ngô, mới tới Kim Lăng, trong lúc vô ý nghe thấy chuyện của Tiết Bàn.

Từ phương diện của Lý Ngư mà nói, hắn đã đạt đến một trình độ nào đó, bởi vì người bình thường, hắn là sẽ không mạo hiểm như vậy.

Lần này tới cứu, Tiết Bàn kỳ thật phiêu lưu rất lớn, bởi vì người ở sau lưng hại bọn họ, rất có khả năng là cừu nhân của Lý Ngư.

Không những như vậy, kẻ thù này còn có pháp lực thông thiên, thủ đoạn kinh người.

- Mau dẫn huynh đệ ta và vị cô nương này đi nghỉ ngơi, tìm mấy nha hoàn chưa bới đầu...

- Khụ khụ khụ khụ.

Lý Ngư ho như người bị bệnh suyễn, cắt ngang đội hữu lợn này.

Tên mập nhìn Tiểu Kiều ở bên cạnh, mới hiểu ra, Tiểu Kiều cười lạnh nhìn về phía Lý Ngư.

- Để hắn ngủ ở cạnh phòng ta!

Tiểu nha hoàn nắm chặt quần áo, che miệng dẫn đường, bản thân Tiết Bàn vẫn lo lắng, cũng đi theo, tự mình dẫn đường.

Khách phòng ở hậu hoa viên, sát nội viện, phân bố trong lâm viên hơn mười mẫu, ngang dọc có trật tự, hoa lệ không giảm, lại có thêm mấy phần lịch sự tao nhã hiếm có.

Dưới ánh trăng, giống như bao phủ trong một tầng lụa mỏng, ánh trăng như nước, đình viện như tranh. Trong viện trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, tỏa ra từng trận hương thơm.

- Ngươi được đấy, rất có tình điều.

Tiết Bàn gãi gãi đầu,

- Đây đều là muội tử của ta bảo người ta xây, ta nào có rảnh mà để ý tới những cái này.

Muội muội mới có phẩm vị như vậy.

Không hổ là Bảo Sai.

Tiểu Kiều cũng gật đầu nói:

- Quả thật không tồi.

Phẩm vị của Tiểu Kiều, Lý Ngư đã được kiến thức rồi, nàng ta và Lý Ngư đều công nhận, chứng tỏ nơi này là sang hèn cùng thích.

Tiết Bàn ở phía sau nghe bọn họ khen ngợi muội muội của mình, còn cao hứng hơn là khen mình.

- Củ sen trắng nõn to bằng cánh tay của ta, còn cả dưa hấu lớn như vậy nữa, ta chính là đang lo trừ ta ra thì không có ai xứng để ăn, ngươi tới rất đúng lúc. Hai thứ này vốn chẳng có gì lạ, nhưng vào mùa này có thể ăn được lại chính là hiếm lạ.

Hắn giương nanh múa vuốt, nói với tiểu nha hoàn:

- Lấy thảm nhung của Bách Việt đến đây, trải cho huynh đệ ta, còn cả trầm hương Nam Cương, bồn súc miệng ngọc lưu ly... À đúng rồi, quỳnh hoa lộ và cẩm ba xuân lần trước di nương cho chúng ta cũng mang tới luôn.

Lý Ngư vỗ vai hắn, cười nói:

- Ngày mai lấy cũng không muộn, trước tiên ngủ một giấc đã, cần những cái này làm gì.

Tiết Bàn gãi gãi đầu, nói:

- Có việc thì ngươi cứ tùy thời gọi ta.

- Được.

- Hiếm có ngươi tới Kim Lăng một chuyến, đến địa bàn của ta, sao có thể bạc đãi ngươi được.

Lý Ngư gật đầu nói:

- Đi đi, ta biết rồi, ngươi cũng trở về ngủ đi. Ngày mai chúng ta lại thương lượng đối sách.

Lúc này Tiết Bàn mới một bước ba quay đầu, dẫn theo nha hoàn của mình, phất tay cáo từ.

- Bằng hữu của ngươi cũng rất trượng nghĩa.

Lý Ngư cười nói:

- Ha ha, hơi nhiệt tình một chút.

- Bằng hữu như vậy không có nhiều đâu.

Lý Ngư nghe thấy khẩu khí của nàng ta có chút, kỳ quái quay sang nhìn một cái, Tiểu Kiều mặt phấn hàm uy, mày liễu nhướn cao.

- Hắn vì cướp một thê thiếp cho ngươi mà làm ra chuyện đánh chết người à?

Lý Ngư vội vàng biện giải nói:

- Việc này không liên quan tới ta, ta có nói cần đâu.

- Hừ!

Tiểu Kiều không nói gì, chọn một gian phòng, lúc gần đi đột nhiên giẫm một cái lên mu bàn chân Lý Ngư.

Lý Ngư đau tới nhe răng, muốn phát tác, Tiểu Kiều đã đi rồi, hắn tức giận vào phòng bên cạnh, đốt một ngọn nến.

Khách phòng này thực sự không tồi, bố trí bên trong cũng rất dụng tâm, bên giường treo rèm lụa mềm.

Mu bàn chân Lý Ngư vẫn hơi đau, hắn ngồi bên giường, càng nghĩ càng giận.

Vì sao lại bị giẫm?

Mình căn bản chưa từng gặp Hương Lăng, hơn nữa cũng không phải mình bảo Tiết Bàn đi cướp.

Hắn đứng dậy, đi đến phòng ngoài, ra sức gõ cửa môn phòng Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều vừa thoải mái nằm xuống, chạy ra khỏi Đông Ngô lâu như vậy, nàng ta vẫn là lần đầu tiên được ở phòng tốt thế này.

Cởi quần áo đặt sang một bên, nghe thấy tiếng đập cửa, nàng ta vội vàng cầm lại, che trước ngực, hỏi:

- Ai?

- Ta!

Vừa nghe là thanh âm quen thuộc của Lý Ngư, Tiểu Kiều lập tức bình tĩnh lại, ngữ khí thay đổi, hỏi:

- Có chuyện gì?

- Ta không làm gì cả, sao ngươi lại giẫm ta.

Tiểu Kiều ngây ra một thoáng, hỏi với vẻ không dám tin:

- ... Việc này á?

- Quá đáng! Ngươi phải xin lỗi ta!

Tiểu Kiều tức quá mà cười, nàng ta mặc lại quần áo, chân trần giẫm lên thảm, đi tới cửa, xoẹt một cái mở cửa ra, ưỡn ngực nói:

- Ta không xin lỗi đây, ngươi làm gì được ta.

Trong nháy mắt nàng ta ngửa mặt ngẩng đầu mở cửa, Lý Ngư vừa hay giơ tay lên bước một bước về phía trước.

Hai người va vào nhau, không khí trở nên có chút cổ quái.

Hiếm lạ nhất là hai người không ai động đậy.

Lý Ngư thậm chí có thể cảm nhận được, phía sau đạo bào mỏng manh là thân thể ấm áp của Tiểu Kiều.

Tiểu Kiều nhìn Lý Ngư, những cảnh xảy ra trên đường đi xộc lên trong lòng, một loại tình cảm khó hiểu thúc sinh giữa hai người.

Giống như ma xui quỷ khiến, nàng ta kiễng mũi chân, hôn một cái lên má Lý Ngư.

- Như vậy được rồi chứ?

Lý Ngư có chút chân tay luống cuống, mặt Tiểu Kiều đỏ bừng, thân thể mềm mại nóng lên, nhiệt độ cơ thể tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Nàng ta nhìn Lý Ngư ngơ ngác ngây ngốc, trong lòng vui mừng không kìm nén được, một cỗ tình ý từ đáy lòng cuồn cuộn xộc ra, không ngờ vươn tay ra ôm cổ Lý Ngư, hôn lên miệng hắn.

- Thế này được rồi chứ?

Tiểu Kiều cười tới mắt híp thành hai vầng trăng khuyết, đóng cửa lại, ngâm nga quay lại giường.

Lý Ngư ảo não không thôi, trong lòng thầm ài một tiếng, hận sự trì trệ của mình, sau đó xoay người trở về phòng.

Đành chịu thôi, lúc này đẩy cửa đi vào với tính tình của Tiểu Kiều, nàng ta có thể sẽ không bình tĩnh như Đại Kiều tỷ.

Vạn nhất không nhịn được, thân thể chí âm khắc âm giờ âm ngày âm tháng âm năm âm này, không phải là trò đùa, Lâm Linh Tố từng nói, rất có thể sẽ chết người.

Không ngờ, Tiểu Kiều lại dám yêu dám hận như vậy.

Nếu về tới Biện Lương, ta phải làm sao đây?

Vừa nghĩ tới chuyện này, Lý Ngư lập tức cảm thấy khó xử. Thật lòng mà nói, hắn khẳng định là thích Đại Kiều hơn, bởi vì hai người hai người là có tình cảm. Nhưng Tiểu Kiều...

Ài. . .

Tiểu Kiều cởi đạo bào, chui vào trong chăn, cả người rúc trong chăn gấm, để lộ ra hai cái xương quai xanh tinh xảo, đường cong bả vai trần trụi vô cùng nhẵn nhụi, kèm thêm cái cổ trắng thon dài.

Mặt nàng ta đỏ như bị nắng chiều, nhưng trong ánh mắt đầy nét cười, rất nhanh liền ngủ thiếp đi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.

Một đường này, đối với nàng ta mà nói, còn đặc sắc hơn nửa đời trước cộng lại.

Giống như... Một giấc mộng rất dài rất chân thật.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)