Cửu Bàn Tai...
Lý Ngư lẩm bẩm đọc lại, không nhớ được lục triều lại có nhân vật như vậy.
Chắc là đoàn thể nhỏ, nhưng nhìn tác phong làm việc của quạ đen đó, biết trong Cửu Bàn Tai này đều là loại mặt hàng gì.
Đoạt xá đơn thuần là không hề đáng sợ, nhưng người này không ngờ có thể kế thừa ký ức của thân thể mà hắn chiếm giữ, quả thực là chưa từng nghe nói.
Người như vậy, nếu để hắn chiếm được tiện nghi, đụng phải Đại La Kim Tiên đang trọng thương, hắn không phải là trực tiếp đứng vào hàng tiên ban à?
Sau khi bay ra khỏi đạo quán, Lý Ngư trực tiếp lượn quanh trong không trung, nhìn thành trì lớn nhất rồi bay tới.
Trên sông Tần Hoài, đèn đuốc sáng trưng, nơi khác thì là một mảng đen xì,
Đại Minh là thi hành giới nghiêm ban đêm, nhưng giới nghiêm này hình như không quản được quan to hiển quý trên sông Tần Hoài.
Bọn họ hàng đêm sênh ca, ở đây tìm hoan mua vui, đây cũng là đèn chỉ đường tốt nhất cho Lý Ngư.
Thành Kim Lăng lớn như vậy, làm thế nào để tìm được Tiết Bàn?
Lý Ngư lại cảm thấy chán nản, không thể cứ mò kim đáy bể được, nếu là ban ngày thì dễ nói, còn có thể hỏi thăm một chút.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một chuyện, mình từng đưa cho Tiết Bàn một tấm Hộ Thân Phù.
Chỉ cần lần theo ấn ký đó, kiểu gì cũng có thể tìm thấy.
Hắn vươn tay ra bấm một cái, quả nhiên trong thành Kim Lăng có linh lực của mình.
Thuận theo linh lực bay tới, dừng lại trên một đại viện tường cao.
Ngón tay hắn khẽ động, hai người Tiểu Kiều và Lý Ngư xuất hiện tại chỗ, hạc trắng chậm rãi tiêu tán.
Tiểu Kiều thở hắt ra một hơi, nói:
- Cảm giác biến ảo thành hạc trắng thật sự quá thần kỳ.
- Chờ ngươi sau này luyện đến đệ tam trọng, không cần ta hỗ trợ cũng có thể biến ra.
Tiểu Kiều hiếm có cười cười với hắn, hỏi:
- Đây là nơi nào?
- Người bọn họ muốn hại là một huynh đệ của ta, ta không thể không cứu.
- Chính là nơi này à?
Lý Ngư gật đầu, bọn họ hạ xuống trong sân nhỏ, hành lang phòng ốc nơi này chẳng những thợ khéo hoa mỹ, hơn nữa các chi tiết đều rất được lưu tâm, cái vuông văn nhìn thì đoan trang, cái tròn trịa nhìn thì thuận nhẵn.
Cả đời Lý Ngư chưa từng được hưởng thụ loại đại viện hào môn này, giống như là vào mê cung vậy, ngược lại là Tiểu Kiều dẫn đường.
Đêm dài người vắng, trong phủ không có ai đi loạn, hai người tiến vào cửa thuỳ hoa, hai bên là hành lang, ở giữa là phòng ngoài, đặt đồ trang trí bằng đá cẩm thạch và cây tử đàn.
Đi qua đồ trang trí, có sảnh ba gian nhỏ, sau sảnh chính là đại viện nhà giữa.
Trong đại viện đèn sáng, chính diện là thượng phòng năm gian, đều điêu lương họa đống, cộng thêm sương phòng bên cạnh, đều có các loại chim tước như vẹt, hoạ mi. Trên cơ đài có mấy nha hoàn ăn mặc xanh đỏ đang khoanh tay mà đứng, một câu cũng không dám nói.
- Tiểu thư, ngài đã tới rồi à, thái thái đang nổi nóng, chỉ tiểu thư là có thể khuyên giải.
Lý Ngư và Tiểu Kiều trốn trên nóc nhà, Lý Ngư vươn tay ra quệt một cái, trên mái ngói xuất hiện một lỗ nhỏ, thuận theo lỗ nhỏ nhìn vào, cảnh trong phòng thu hết vào đáy mắt.
Chỉ thấy trong phòng có một mỹ phụ ung dung quý phái đang nổi giận đùng đùng, bộ ngực cao ngất theo lửa giận mà rung lên rung xuống, dưới đất có chén trà đã vỡ thành từng mảnh.
- Mẫu thân bớt giận, đừng vì người đó mà để hại tới sức khỏe.
Bên cạnh một tiểu nương vừa tiến vào liền hảo ngôn hảo ngữ khuyên giải an ủi, tiểu nương đó thiên sinh lệ chất, tuy nhìn qua thì tuổi tác không lớn, nhưng nhất cử nhất động đều lộ ra khí chất của tiểu thư khuê các.
Lý Ngư gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, có lẽ đây là mẫu thân và muội muội của Tiết Bàn.
- Hai mẹ con chúng ta đúng là số khổ, sao lại nuôi một họa hại như vậy.
Tiểu nương nắm tay mỹ phụ,
- Mẫu thân cũng không thể nói như vậy, tuy huynh trưởng không ra gì, nhưng nếu không có huynh trưởng, không biết đã bao nhiêu người ở sau lưng dùng tâm nhãn hại chúng ta.
- Ài, hắn làm ra chuyện khốn khiếp bực này, bảo chúng ta phải làm thế nào cho phải đây?
Tiểu Kiều tức giận bấu Lý Ngư một cái, khiến hắn đau tới thiếu chút nữa thì hét lên, lườm Tiểu Kiều,
- Ngươi bấu ta làm?
- Đây là huynh đệ của ngươi à?
Ánh mắt Tiểu Kiều bất thiện, Lý Ngư vội vàng biện giải:
- Huynh trưởng của nàng ta mới phải.
- Vậy sao ngươi lại tìm tới nơi này.
Lý Ngư vội vàng giải thích:
- Ta cho huynh đệ đó một tấm Hộ Thân Phù, thuận theo Hộ Thân Phù tìm tới nơi này, có lẽ là hắn đưa Hộ Thân Phù cho muội muội hoặc là mẫu thân.
Tiểu Kiều vẫn có chút hoài nghi, Lý Ngư nhìn một vòng trên người nàng ta.
Tiểu Kiều bị hắn nhìn cho có chút hoảng loạn, ôm lấy cánh tay, quát lên:
- Ngươi nhìn cái gì!
- Ta phải đòi lại, quá oan rồi.
- Không được!
Lý Ngư dẫn theo Tiểu Kiều nhảy qua lại trên nóc nhà, cuối cùng ở trong một viện tử, tìm được Tiết Bàn.
Hắn trực tiếp hạ xuống, ra sức gõ cửa.
Một nha hoàn bị tiếng ồn khiến cho tỉnh dậy, dụi mắt đang buồn ngủ, hỏi:
- Ai, có phải thái thái phái ngươi tới gọi ta không?
Sau khi mở cửa, phát hiện là đạo sĩ xa lạ, lập tức kinh hãi hét lên.
Chỉ chốc lát sau, từ trong phòng một tên mập nắm chặt một thanh bảo kiếm đi ra.
- Hét cái gì, ai tới thế?
Chờ nhìn thấy Lý Ngư, Tiết Bàn dụi dụi mắt, mới giật mình vui mừng kêu lên:
- Lý Ngư huynh đệ! Đúng là ngươi à?
Tiết Bàn quay đầu, đá nha hoàn đó một cước, khiển trách:
- Đây là huynh đệ của ta, ngươi kêu la cái gì, mau đi đốt đèn, ngâm một bình trà ngon tới đây.
Lý Ngư nghiêm mặt, nói:
- Sau khi chúng ta chia tay, đã nói với ngươi những gì, ngươi toàn coi là gió thoảng bên tai, không để một câu nào ở trong lòng có phải không?
- Huynh đệ nói vậy là sao?
Tiết Bàn có chút ủy khuất.
- Ta nói với ngươi mỗi ngày phải làm một việc thiện, đừng ỷ thế hiếp người, sao ngươi còn sai thằng hầu đánh chết Phùng Uyên.
- Hả?
Tiết Bàn ngây ra,
- Việc này đã truyền tới Biện Lương rồi á?
- Ít nói nhảm thôi, ngươi cứ nói có việc này hay không?
Tiết Bàn thở dài, nói:
- Đúng là có.
Lý Ngư hừ lạnh một tiếng, Tiết Bàn vội vàng giải thích:
- Ta cũng không muốn đánh chết hắn, ngày đó trước khi đi, ta bốc phét với ngươi, nói muốn giúp ngươi tìm mấy thê thiếp.
Lý Ngư vội vàng ho khan, Tiểu Kiều ở bên cạnh, quả nhiên sắc mặt trở nên bất thiện.
- Còn có việc này à? Tiếp tục nói đi!
Lý Ngư cười nói:
- Ha ha ha, lúc ấy ta đã lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, đi lâu như vậy, có chút khát nước rồi.
Lúc này Tiết Bàn mới thấy, bên cạnh Lý Ngư còn có một người, hắn nghi hoặc nói:
- Đây là? Ơ, đây không phải là...
Bộ dạng của Tiểu Kiều và Đại Kiều quá giống nhau, lúc trước Đại Kiều ném cả Lý Ngư và Tiết Bàn vào Biện Hà, hai người bọn họ miễn cưỡng bơi về.
- Đây là bào muội của phu nhân ta.
Tiết Bàn hú lên một tiếng,
- Ngươi thực sự kết đôi với Mẫu Dạ Xoa đó rồi à?
Bốp một tiếng, trên mặt hắn trúng một chưởng, sưng vù cả lên.
Tiết Bàn xắn tay áo, kêu lên:
- Ta liều mạng với ngươi...
Nói đến một nửa, nhớ tới thủ đoạn của Đại Kiều, hắn vẫn sợ, ủ rũ nhìn về phía Lý Ngư, Lý Ngư đáp lại bằng một biểu cảm lực bất tòng tâm.
Lý Ngư sợ đại bổng chùy này lại ăn nói khùng điên gì, gây bất lợi cho mình, vội vàng nói:
- Ngươi vẫn chưa biết, ngươi là bị người hại, mục đích của bọn họ vẫn là Bảo Sai.
- Muội muội của ta á?
- Đúng vậy, ta đoán người hại ngươi, chính là đại hòa thượng hạ độc cho muội muội ngươi, sau đó đưa cho ngươi Lãnh Hương Hoàn rắm chó gì đó.
- Lại là tên vương bát đản này?
Tiết Bàn tức tới một phật xuất thế, hai phật thăng thiên, đã sớm quên cơn đau rát trên mặt.