Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 235: Cửu tai

Chương Trước Chương Tiếp

Ngoài trấn nhỏ Giang Nam, bóng đêm như mực, mây đen chồng chất.

Một con quạ đen cực to, trên móng vuốt mang theo một người, lại không ảnh hưởng tới nó vỗ cánh bay cao.

Cho tới khi bay đến trong đạo quán cũ nát, sau khi dừng lại nhìn xung quanh một vòng.

Bên cạnh nó có một con hạc trắng đang một mực ẩn thân, im ắng nhìn tới.

Một văn sĩ ngã xuống đất, miệng vết thương có vết bị cào rách, nhìn chằm chằm quạ đen, hàm chứa oán niệm vô cùng.

- Mạng ta không nên tuyệt!

Thanh âm của văn sĩ yếu ớt, nhưng vô cùng kiên định,

- Ta chính là Thiên hữu chi thể!

- Thế gian vốn là sinh tử có trật tự, thần tiên tứ phương vọng động chuyện nhân gian, mới là đạo tìm chết.

Quạ đen mở miệng nói chuyện, không có gì lạ lùng, rất nhanh một trận sương đen tản đi, hắn hóa thành một tăng nhân áo đen, tuổi cũng không lớn.

Lý Ngư nhìn người này có chút quen mắt, tiếp tục ở bên cạnh ẩn nấp, quan sát

Lúc này từ ngoài viện tử, một đạo sĩ đi ra, hắn duỗi lưng, tựa hồ là bị hai người quấy phá mộng đẹp, sắc mặt bất thiện.

Hắn thuận tay nhổ xuống một cọng cỏ ngậm bên miệng, bất mãn nói:

- Thôi Đạo Thành, vì sao ngươi cứ giết người vào buổi tối thế, không để cho ai ngủ à?

- Khưu Tiểu Ất, ngủ bớt đi một chút thì có làm sao, ngươi ngủ quá nhiều, còn nhiều hơn cả người chết.

Văn sĩ trên mặt đất thấy bọn họ không ngờ hàn huyên với nhau, con mắt đảo quanh, không biết đang nghĩ gì.

- Ngươi đừng tốn nhiều đầu óc, đêm nay ngươi không sống được đâu.

Văn sĩ cả giận nói:

- Vì sao cứ phải giết ta?

- Bởi vì ta muốn thể nghiệm một chút, làm tài tử Đại Minh, ỷ hồng ôi thúy là cảm giác gì.

Trong mắt Thôi Đạo Thành hiện lên một đạo tinh quang, cười bảo.

- Hòa thượng đã sớm làm tới chán rồi.

Văn sĩ lộ ra một tia khó hiểu, đột nhiên yết hầu hắn căng ra, Thôi Đạo Thành hóa thành một con quạ đen, vươn cái mỏ nhọn đâm xuyên tròng mắt của hắn.

Văn sĩ ôm mắt la hét, cuối cùng ngã xuống đất không ngừng run rẩy, miệng kêu to.

- Chỗ ta còn có người.

Thân thể quạ đen chậm rãi thu nhỏ, chui vào từ tròng mắt của hắn, rất nhanh văn sĩ lại đứng lên, há miệng phun ra lông đen đầy miệng.

- Ai?

Hắn hoạt động tròng mắt mới của mình, không khác gì cái thật.

- Người qua đường, một đạo sĩ trẻ tuổi và một đạo cô tuyệt sắc.

- Ta muốn đạo cô.

Thôi Đạo Thành đã biến thành văn sĩ cười nói:

- Thì ra ngươi tên là Giả Vũ Thôn, sau này ta chính là Giả Vũ Thôn.

Tất cả quá quỷ dị, hai người trong hạc trắng nhìn mà da đầu ngứa ran.

Nhất là Tiểu Kiều, mấy lần thiếu chút nữa thì thốt ra tiếng.

Giả Vũ Thôn?

Đây chính là Giả Vũ Thôn, hắn chết ở nơi này, như vậy sau này người dạy Lâm muội muội là. . . Ô Nha Tinh (yêu tính quạ đen).

- Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Lý Ngư điều khiển hạc trắng, muốn bay đi.

Tiểu Kiều giãy dụa mấy cái, truyền âm nói:

- Đồ nhát gan.

Lý Ngư thầm nghĩ, đây không phải chuyện nhát gan hay không nhát gan, đánh hai tên này, ai biết lại có người lớn tới không.

Đánh người lớn rồi, ai biết có người lớn hơn đến không.

Tựa như lần trước đánh hươu trắng, phải thấp tha thấp thỏm, sợ cao nhân môn hạ của Nam Cực Tiên Ông tới báo thù.

Đương nhiên, quan trọng nhất là. . .

Không có lợi.

Nếu có lợi ích, những cái nói ở trên đều không phải là vấn đề, Chính Kinh Môn trừ ác đỡ thiện, ghét ác như thù, đập yêu trừ ma, chưa bao giờ nghĩ tới nguy hiểm.

Tuy cùng tồn tại trong một con hạc trắng, lực khống chế của Lý Ngư đối với hạc trắng rõ ràng là mạnh hơn Tiểu Kiều.

Ngay khi hắn muốn bay đi, quạ đen vừa biến thành Giả Vũ Thôn đột nhiên mở miệng nói:

- Thú vị thú vị, ngươi đoán thế nào, người này vừa tới nơi này làm quan, không ngờ lại đụng phải một kỳ án.

Trong lòng Lý Ngư khẽ động, công pháp tà thật, sống nhờ thân thể của người khác thì không nói, không ngờ còn có thể đánh cắp ký ức của người ta.

Nói cách khác, chỉ cần hắn không ngừng giết người, có thể biến thành bất kỳ một người nào vừa bị hắn giết.

Hơn nữa, hắn còn có ký ức hoàn chỉnh, không lo lắng bị người ta phát hiện.

Vừa nghĩ tới cái này, cả người Lý Ngư run lên, nếu tà thuật này xâm hại người bên cạnh, ngươi cũng không biết hắn đã không phải hắn ngày xưa.

Khi muốn hại người, trước hết sống nhờ trong thân thể người thân thiết bên cạnh hắn, xuất kỳ bất ý, ai có thể đề phòng?

- Kỳ án gì?

Khưu Tiểu Ất thờ ơ hỏi.

- Cách nơi này không xa, có một Tiết phủ, là hào phú nhiều đời. Có người sai khiến hào nô của phủ hắn, bảo hắn giết một người, lại xếp vào bên cạnh công tử ca của chủ nhân.

Khưu Tiểu Ất nhíu mày nói:

- Thiết kế như vậy chẳng phải là vẽ rắn thêm chân à, tất nhiên có ẩn tình. Hơn nữa Giả Vũ Thôn này làm sao mà biết được? Chẳng lẽ cũng là đồng mưu?

- Chẳng trách hắn tự xưng là Thiên tuyển chi nhân, thì ra là gặp thần côn, lừa hắn, tám thành là cho hắn lợi ích gì rồi.

- Chẳng lẽ là muốn mưu đoạt gia sản của Tiết gia à?

- Người này đã có thể khống chế tâm thần người khác, muốn lấy gia sản của một thổ tài chủ, còn cần phiền như vậy ư?

Lý Ngư lập tức hồi tâm chuyển ý, ở lại nghe lén, đây rất rõ ràng là có người muốn hại Tiết Bàn.

Hào nô dưới tay Tiết Bàn, đánh chết người?

Đây không phải là tiết mục Tiết Bàn cướp Hương Lăng à.

Thì ra là có người khống chế thằng hầu của hắn, cố ý khiến hắn đánh chết người. . .

- Sao ngươi không đi nữa?

Tiểu Kiều nghi hoặc hỏi.

- Đám tà ma ngoại đạo này, mỗi người đều nên tru, chờ ta giết bọn họ rồi đi cũng không muộn.

Lý Ngư vừa mật âm truyền lời, vừa bắt đầu tính toán nhanh chóng ở trong lòng.

Sau khi thằng hầu của Tiết Bàn giết người, về sau làm gì, có thể nhìn ra mục đích của chủ sự sau lưng.

Nghĩ thông suốt một khâu này, Lý Ngư hít một hơi lạnh, sau khi hắn giết người vào Giả phủ, nương tựa thân thích của hắn.

Giả phủ, Giả Vũ Thôn, hòa thượng chốc đầu, Giáng Châu Tiên Thảo, đỉnh lô Bảo Sai...

Tất cả chuyện này lập tức được nối lại, vụ giết người này cũng là để Tiết gia bị thu vào Giả phủ.

Mục đích của bọn họ không phải là hảo huynh đệ Tiết đại bổng chùy của mình, mà là muội muội của hắn.

Tiết Bàn cướp người, nhớ rõ là sau khi cha của Đại Ngọc chết, sao lại diễn ra trước nhiều như vậy, Đại Minh của lục triều này, xem ra không quá giống với trong lịch sử, tuyến thời gian của Hồng Lâu cũng không phải hoàn toàn nhất trí.

Nghĩ kỹ lại thấy cũng đúng, trong Hồng Lâu cũng không có nhiều yêu ma quỷ quái, tu sĩ thần tiên như vậy. Vừa nghĩ tới đây, đầu Lý Ngư to ra, kinh nghiệm kiếp trước của mình, sợ rằng là không có một chút tác dụng gì ở đây. Thậm chí Kim Lăng Thập Nhị Thoa cũng không nhất định là bộ dạng trước đó.

Vương bà trong Thủy Hử còn có thể thái quá như vậy, ở Ngự Linh Đường có thân phận rất cao, như vậy một số nhân vật trong Hồng Lâu, mình cũng không thể khinh thường, mượn Lưu mỗ mỗ mà nói, không khéo cũng là một ngoan nhân.

Mà án tử lần này, tám thành là bút tích của hòa thượng chốc đầu đó, Kim Lăng quả nhiên là hang ổ của hắn, mình xem như là tự tìm tới cửa rồi.

Xa xa Giả Vũ Thôn cười nói:

- Bất kể hắn chuẩn bị làm gì, chúng ta đều phải nhúng một tay vào, xem có lợi ích gì để kiếm không.

- Người này có thể khống chế tâm thần người khác, sợ rằng có thể là người của Ngự Linh Đường, có nên tránh né một chút không.

Giả Vũ Thôn cười khanh khách, rất không tương xứng với vẻ mặt của hắn,

- Cửu Bàn Tai chúng ta từ lúc nào lại phải tránh Ngự Linh Đường?

Hai người nhìn nhau cười, đều vô cùng hung ác nham hiểm, nhìn qua có chút khiếp người.

Giả Vũ Thôn cười dâm đãng nói:

- Chúng ta trước tiên tới hậu viện, xem đạo cô tuyệt sắc mà ngươi nói đã.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)