Ta Tại Lục Triều Truyền Đạo

Chương 234: Quạ đen

Chương Trước Chương Tiếp

Ngoại ô, đạo quán.

Lá rụng đầy đất, là củi nhóm lửa tốt nhất.

Chỗ lửa trại, Lý Ngư tay cầm một cành khô, bẻ thành hai nửa, chậm rãi bỏ thêm củi.

Hắnvừa thêm củi vừa nói:

- Một bộ công pháp Bạch Hạc Trúc Cơ này của các ngươi, tu đến cuối cùng có thể khiến chân khí quy nguyên, hình thần đều diệu.

Luyện xong đệ nhất trọng, có thể khiến âm dương cân bằng, chu thiên tự thông, bách mạch thông suốt, thân cường thể tráng, hô hấp nhỏ như thai tức;

Tu xong đệ nhị trọng, có thể mở được nguyệt minh, huyền quan trong lồng ngực, thiên nhân cộng hưởng, lôi minh điện thiểm;

Chờ tu đến đệ tam trọng, trong thân có thân, bạch hạc là thân; Ngoài linh có linh, bạch hạch là linh, giữa người và hạc đạt tới cân bằng.

Lý Ngư nhìn nhìn Tiểu Kiều,

- Nếu ta đoán không sai, ngươi chắc là đã luyện đến đệ nhị trọng, mà Đại Kiều tỷ vẫn ở đệ nhất trọng, vừa tới nhất trọng viên mãn.

Tiểu Kiều ở trên biển, muốn mình dạy nàng ta tu luyện, Lý Ngư cũng thừa cơ giúp nàng ta một tay.

Tiểu Kiều liếc xéo hắn, hỏi:

- Ngày đó ta thấy ngươi hóa thân thành hạc, chẳng lẽ ngươi vừa tiếp xúc đã tu đến đệ tam trọng rồi à?

Lý Ngư cười ha ha,

- Tu luyện, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, một thông mà trăm thông. Ta đã sớm vượt qua đệ tam trọng trong công pháp của các ngươi rồi, cảnh giới đi lên, nắm giữ thủ đoạn, chính là nước chảy thành sông.

Tiểu Kiều có chút nhụt chí, hỏi:

- Vậy ngươi là tầng thứ mấy.

Lý Ngư lập tức bị hỏi cho nghẹn, hắn trầm mặc một lát, lắc đầu nói:

- Ta trong một đạo mình tu luyện, chỉ là vừa nhập môn.

Thái Bình Đạo nhập môn có thể trường sinh, năm quyển Thái Bình Thanh Lĩnh Thư thần kỳ như vậy, không ngờ chỉ là nhập môn, khiến Lý Ngư có chút mê mang đối với tiền đồ.

Việc này nghĩ nhiều cũng vô ích, tu luyện chính là như vậy, mỗi khi ngươi đi lên một bậc thang, lại có thể nhìn thấy tiền đồ là dốc đứng cỡ nào.

Điểm cuối của tu luyện là gì?

Sợ rằng không ai biết.

Hắn sửa sang lại suy nghĩ, đứng dậy, trong bàn tay xuất hiện một con hạc giấy.

- Ngươi xem hạc giấy này, chu thiên vận chuyển không tính là tinh diệu, cuối cùng cái dựa vào không phải khí hải, kinh mạch, mà là năng lực thiên phú sau khi biến thân, rõ ràng chính là một đạo pháp của Yêu tu.

Lý Ngư nhớ tới Bạch Hạc Đồng Tử, thời thái hoang có rất nhiều đại yêu, đều bái vào môn hạ Thánh Nhân, trở thành kim tiên của Tiên giới.

Bạch Hạc Đồng Tử cũng giống như hươu trắng, đều là người của Nam Cực Tiên Ông nhất mạch.

Hiện tại mình chỉ sợ là đã đắc tội với một nhánh này rồi.

Tiểu Kiều nhìn hạc giấy trong lòng bàn tay hắn, óng ánh long lanh, lấp lánh rực rỡ.

- Ngươi hình như quả thật là đã đạt tới cảnh giới cao hơn ta.

Lý Ngư cười nói:

- Ngươi cũng gọi ra đi.

Tiểu Kiều lật tay, trên đầu ngón tay trắng nõn của nàng ta một con hạc giấy bay ra.

Hai hạc giấy so đấu trong không trung, Lý Ngư vừa khống chế, vừa phát hiện chỗ thiếu xót của Tiểu Kiều, sau đó chỉ ra chỗ sai cho nàng ta.

Lúc ban đầu Tiểu Kiều còn chỉ cảm thấy chơi vui, nhưng càng chơi nàng ta lại càng nhập thần, dần dần toàn tâm toàn ý đều đắm chìm vào trong đó.

Mỗi một câu của Lý Ngư đều có thể giải quyết nan đề đã khốn nhiễu nàng ta rất lâu, khiến nàng ta có một loại cảm giác sảng khoái sáng tỏ thông suốt.

Rất nhanh, Tiểu Kiều đã mệt toàn thân đều là mồ hôi, lại vẫn hứng trí bừng bừng.

Lý Ngư thấy nàng ta đắm chìm trong đó, biết đây là trạng thái tu luyện tuyệt hảo, liền nói:

- Để ta cho ngươi cảm nhận cảnh giới đệ tam trọng trước.

Hắn ở ngay tại chỗ điểm một cái, dây leo trên mặt đất vờn quanh Tiểu Kiều, một lồng ánh sáng bao phủ nàng ta ở trong đó, sau đó được dây leo nâng lên.

Tiểu Kiều muốn nhìn xung quanh, bên tai lại truyền đến thanh âm của Lý Ngư,

- Chuyên tâm, cảm nhận.

Tiểu Kiều, nhắm mắt lại cảm nhận được chung quanh giống như có linh lực vô cùng, mỗi một lỗ chân lông của nàng ta đều giãn ra, tận tình đắm chìm trong linh lực này.

Lý Ngư điều khiển ngũ hành linh lực, chảy một lượt trong kinh mạch của nàng ta, rót vào linh lực của mình.

Cả người Tiểu Kiều run lên, nàng ta dang hai tay, hạc giấy được nàng ta triệu hồi ra ra chậm rãi bay đến đỉnh đầu, hóa thành nhiều điểm tinh quang lấp lánh, bao phủ Tiểu Kiều.

Tinh quang tản đi, thân thể Tiểu Kiều chậm rãi nhạt dần, trở thành một con hạc trắng bán trong suốt.

Tiểu Kiều tận tình cảm nhận cảm giác thần kỳ này, duỗi hai cánh tay, bay đến không trung.

- Chuẩn bị xong chưa, ta sắp ra rồi.

Lý Ngư vừa dứt lời, linh lực bứt ra, Tiểu Kiều lại quay về trên dây leo, thân thể cũng từ từ khôi phục.

- Thế nào?

Nhìn Tiểu Kiều đang vui sướng, má đỏ ửng, hiển nhiên là chưa từ trong hưng phấn khôi phục lại.

- Đây là đệ tam trọng à!

Tiểu Kiều thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Ta nhất định phải luyện đến đệ tam trọng!

Lý Ngư cười ha ha gạt tro trong lửa trại sang bên, một cơn gió thổi tới, vừa hay thổi khói bay vào mặt hắn, Lý Ngư bị sặc ho khù khụ.

Tiểu Kiều nghiêng đầu, hỏi:

- Vì sao ngươi lợi hại như vậy lại vẫn bị sặc.

Lý Ngư buông gậy gỗ trong tay, trong ánh mắt có chút mê ly,

- Bởi vì ta là người, thích khí khói lửa nhân gian.

Trả lời hắn là một tiếng cười nhạo của Tiểu Kiều.

Lý Ngư không định cái gì cũng giải thích, cúi đầu tiếp tục nhóm lửa.

Hắn có Hỏa Tự Quyết, có thể khiến đống lửa trại này cháy mấy năm không tắt, nhưng mỗi lần hắn vẫn đều tự mình nhóm lửa, thêm củi, thậm chí lửa tắt còn dùng miệng thổi.

Lúc trước ở nhà tranh Cự Dã, trên ngón tay hắn cầm quả cầu lửa, lại đi tìm hỏa chiết tử khắp nơi cũng là một đạo lý này.

Khi đó Trương lão đầu hiểu hắn, điểm này khiến Lý Ngư hiện tại cảm thấy có chút thần kỳ.

Có lẽ cổ hủ đến cuối cùng, đạt tới đỉnh cao, chính là một loại cơ trí và rộng rãi.

...

Tiểu Kiều ăn tủy biết vị, vô cùng hoài niệm loại cảm giác hóa thân thành hạc này.

Nàng ta dùng đôi mắt xinh đẹp lấm lét nhìn chằm chằm Lý Ngư.

- Làm gì thế?

Lý Ngư phát giác ra không đúng, cảnh giác hỏi.

- Ta vẫn muốn thử thêm một lần nữa.

- Thứ này không thể một mực yêu cầu, phải biết rằng tuy cảm giác này sảng khoái, nhưng làm nhiều sẽ tổn thương tới thân thể.

- Ta mặc kệ, ta muốn, ai bảo ngươi là tỷ phu của ta.

- Tỷ phu thì sao? Tỷ phu thì nên bị ngươi bóc lột à?

- Ngươi rốt cuộc có làm không?

- Được rồi, lần cuối cùng.

- Khà khà.

Trong sân lại có một con hạc trắng bay lên.

Đột nhiên, mi tâm Lý Ngư khẽ động, vừa rồi có một cỗ yêu khí đi qua.

Thân thể hắn khẽ động, chui vào trong hạc trắng.

Hạc trắng vỗ cánh bay lên, Tiểu Kiều cảm thấy có chút không đúng, hỏi:

- Sao ngươi. . . Đây là?

Linh lực của Lý Ngư và nàng ta đan vào nhau, hợp lực hợp thành hạc trắng.

Lý Ngư nói:

- Đừng nói gì, cẩn thận một chút.

Ngón tay ngón tay khẽ động, thân hình của hạc trắng ẩn đi, theo yêu khí, Lý Ngư vỗ cánh bay về phía trước.

Một lát sau, Lý Ngư chậm lại, lúc này Đại Kiều mới thấy rõ, phía trước bọn họ có một con quạ đen đang dung hợp hoàn mỹ với bóng đêm.

Con quạ đen này đột nhiên dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh, quay đầu đi.

Đột nhiên, nó quay đầu lại, phun ra một cỗ yêu vụ màu đen về phía sau.

Lý Ngư bất vi sở động, hắn đã ăn đan dược của Tả Từ, hiện tại là vạn độc bất xâm, bách cổ khó nhập.

Quạ đen thấy không có gì khác thường, mới tiếp tục bay về phía trước, Tiểu Kiều kích động tới một câu cũng không dám nói.

Lý Ngư dùng mật âm truyền lời,

- Cẩn thận một chút, một lúc nữa nhìn ánh mắt ta mà làm việc.

Tiểu Kiều lườm hắn một cái, lúc này, hai người đã hòa thành một thể, làm sao mà nhìn được ánh mắt của ngươi.

Nàng ta không nói gì, nhìn quạ đen quỷ dị phía trước, không biết yêu vật mà Lý Ngư phát hiện ra này rốt cuộc muốn đi làm gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (1) - 🎫Đề cử (0)